VÀ NẾU NHƯ CHUYỆN NÀY LÀ CÓ THẬT - Trang 159

Buổi sáng thứ tư ấy, mặt trời nhô lên ở phía làng Carmel đang bị phủ một
làn sương mỏng. Lauren thức dậy sớm. Cô ra đi khỏi phòng để khỏi làm
Arthur thức giấc, và bực bội vì không thể chuẩn bị được cho anh dù chỉ một
bữa sáng đơn giản. Sau cùng, nếu phải lựa chọn, cô tự thú nhận rằng cô biết
ơn vì trong cái tình trạng bất bình thường như thế này mà anh vẫn có thể
chạm vào cô, cảm thấy cô, và yêu cô như một phụ nữ hoàn toàn cuộc sống
của mình. Có cả một loạt hiện tượng mà cô sẽ không bao giờ hiểu và cũng
chẳng tìm cách hiểu làm gì nữa. Cô nhớ lại điều mà một hôm cha cô nói
với cô:
“Không có gì là không thể, duy chỉ có những giới hạn trí tuệ chúng ta là
xác định một số thứ như là không thể tưởng tượng được mà thôi. Phải
thường xuyên giải quyết nhiều phương trình để chấp nhận một lập luận
mới. Đó là một vấn đề của thời gian và của những giới hạn trong bộ óc của
chúng ta. Ghép tim, làm cho một chiếc máy bay nặng ba trăm năm mươi
tấn bay được, đi trên mặt trăng, những cái đó đòi hỏi rất nhiều công lao,
nhưng nhất là phải có trí tưởng tượng. Vì thế khi các nhà thông thái của
chúng ta tuyên bố rằng không thể ghép não, bay với tốc độ ánh sáng, nhân
bản một con người, bố nghĩ rằng rốt cục họ không biết gì hết về những hạn
chế của chính họ, hạn chế trong việc dự kiến rằng tất cả đều có thể và đó
chỉ là vấn đề thời gian, thời gian để hiểu làm sao mà có thể được”
Tất cả những gì mà cô đang nếm trải và thử nghiệm đều phi logic, không
thể giải thích được, trái với mọi nền tảng tri thức khoa học của cô, nhưng
nó đã xảy ra. Và từ hai ngày nay, cô làm tình với một người đàn ông và có
những cảm xúc và cảm giác mà cô chưa từng biết đến, ngay cả khi cô sống
bình thường, khi linh hồn và thể xác chỉ là một. Cái quan trọng nhất đối với
cô, khi cô ngắm nhìn quả cầu lửa đang nhô lên phía chân trời kia, đó là điều
này kéo dài.
Anh dậy sau cô một lát, tìm cô trong giường, khoác vào người chiếc áo
choàng mặc nhà và đi ra thềm. Những sợi tóc của Arthur rối tung chả ra nề
nếp gì cả, anh bèn lấy tay vuốt lên để thiết lập lại trật tự. Anh ra gặp cô bên
bờ vách đá và ôm ghì lấy cô khi cô còn chưa kịp trông thấy anh.
- Thật là một cảnh gây ấn tượng, anh nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.