VÀ NẾU NHƯ CHUYỆN NÀY LÀ CÓ THẬT - Trang 50

- Maureen, tôi không bị trầm uất do lao lực, tôi vừa qua một đêm xấu, thế
thôi.
Lauren tiếp luôn :
- A ! Anh thấy chưa, một đêm xấu, cơn ác mộng...
- Thôi nào, xin cô, không thể thế được, cho tôi một phút nào.
- Nhưng tôi có nói gì đâu – Maureen thốt lên.
- Maureen, cô cho tôi ngồi yên một mình, tôi cần tập trung tư tưởng, tôi sẽ
làm vài động tác thư giãn, rồi đâu sẽ vào đấy thôi.
- Anh sẽ tập thư giãn à ? Anh làm tôi rất lo lắng đấy.
- Không đâu, mọi chuyện ổn cả mà.
Anh yêu cầu Maureen để anh một mình và đừng chuyển cho anh bất cứ cú
điện thoại nào cả, anh cần yên tĩnh. Maureen miễn cưỡng đi ra và khép lại
cửa phòng. Ra đến hành lang, cô thấy Paul, cô bèn xin anh cho gặp riêng
một lát.
Còn lại một mình trong phòng, Arthur nhìn Lauren chăm chú.
- Cô không thể xuất hiện bất ngờ như thế này được, cô sẽ đặt tôi vào những
tình huống khó xử.
- Tôi muốn xin lỗi về buổi sáng nay, tôi đã rất khó tính.
- Đó là lỗi của tôi, tâm trạng của tôi lúc đó thật tồi tệ.
- Đừng mất cả buổi sáng để xin lỗi nhau làm gì, tôi muốn nói chuyện với
anh.
Paul bước vào mà không gõ cửa.
- Tao có thể nói chuyện với mày một câu được không ?
- Thì mày đang nói đấy thôi.
- Tao vừa nói chuyện với Maureen xong, mày làm sao thế ?
- Để cho tao yên thân đi, không phải chỉ vì có một làn tao đến muộn và mệt
mỏi mà cần phải tuyên bố tức khắc là tao mắc chứng trầm uất.
- Tao không bảo là mày mắc chứng trầm uất.
- Không, nhưng đó là điều mà Maureen gợi ý với tao, như thể là sáng nay
tao có một cái mặt giống ma ám.
- Không phải là giống ma ám, mà là bị ma ám.
- Tao bị ma ám đấy , ông bạn ạ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.