VÀ THẾ LÀ CHÚNG TA TIÊU - Trang 148

“Vì thế tôi gọi điện chỉ để nói rằng tôi đã cố gắng liên lạc với anh ta, chỉ

là để bảo đảm rằng... chị biết rồi đấy. Nhưng... và tôi không muốn chị nghĩ
rằng anh ta đang sắp làm điều gì đó... bất ngờ. Tôi chỉ nghĩ là tôi nên thông
báo cho mọi người biết rằng tôi không sao tìm được anh ta.”

“Tôi rất cảm kích vì cô đã gọi,” Lynn nói.

Chị gác điện thoại và gọi Mike Boroshansky, tay gốc Ba Lan bên Bờ

Nam phụ trách công tác bảo vệ tòa nhà. Mike thông báo cho mọi người
trong bộ phận bảo vệ biết về tình huống có thể xảy ra. Họ dán một bức ảnh
của Tom lên bàn bảo vệ ở dưới sảnh, và vào ban ngày, ông bạn Roland của
Benny so sánh nó với các vị khách đến qua những cánh cửa xoay, còn ban
đêm, một tay bảo vệ khác cũng làm như vậy.

Bản thân chúng tôi thì lại nghĩ khác. Tom Mota sẽ không làm bất kỳ

chuyện gì điên rồ. Đúng là gã điên rồ, nhưng không điên đến thế. Chúng tôi
không thể tin được là mọi người lại lo lắng thế. Trương hẳn một bức ảnh
của Tom lên cơ à? Ai cũng biết làm thế đúng là dở hơi.

Tất cả mọi người trừ Amber Ludwig, người vẫn nhớ như in với nỗi lo

lắng đã trở thành cố hữu về Tom Mota sau khi gã nốc hai ly martini trong
bữa trưa. Thời buổi này thì họa hoằn lắm mới lại có người uống một ly
martini trong bữa trưa. Nên được nhìn thấy Tom nốc liền hai ly thì quả là
một niềm vui thuần khiết. “Điều gì đã xảy ra với nước Mỹ,” gã hỏi, và rồi
lại tự chặn lời mình. “Ê, tôi đang nói đây.” Chúng tôi lại phải bỏ dở câu
chuyện của mình và hướng sự chú ý sang gã. “Điều gì đã xảy ra với nước
Mỹ,” gã tiếp tục, “đến nỗi bữa trưa với hai ly martini lại bị thay thế bởi cái
này, cái này...” Gã vừa chằm chằm nhìn chúng tôi vừa lắc lắc quả đầu chó
bun vẻ đầy khinh bỉ. “... cả một quán đầy bọn đồng tính, tất cả đều chung
diện đồ kaki và nhấm nháp cùng một loại trà đá là sao hả? Hả?” gã nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.