VÀ THẾ LÀ CHÚNG TA TIÊU - Trang 153

vẻ u ám nhưng không lạnh. Cuối cùng thì cũng đến mùa xuân. Chúng tôi
bắt tay vào làm các quảng cáo gây quỹ. Chúng tôi mở một tài liệu Quark
mới, hoặc lôi bút chì của mình ra. Chốc chốc lại có một cây bút chì được
gọt đẹp đẽ gãy trên trang giấy vì ấn mạnh và chúng tôi lại phải đi tìm chiếc
gọt bút chì chạy điện duy nhất. Thật bực mình. Quay về ghế của mình
chúng tôi gõ gõ đầu tẩy giữa hai hàm răng. Nếu một cái cặp giấy lẻ loi nào
đó tình cờ nằm lăn lóc bên cạnh thì thể nào chúng tôi cũng uốn nó biến
dạng. Một số người trong chúng tôi biết làm thế nào để biến một cái kẹp
giấy biến dạng thành một viên đạn có thể phóng lên tận trần nhà. Nếu sự
chú ý của chúng tôi được hướng lên trần, chúng tôi thường đếm lại những
tấm lợp phòng mình. Khi quay trở lại màn hình máy tính, chúng tôi xóa
sạch bất kỳ bước khởi đầu chuệch choạc nào mà chúng tôi tìm được, cảm
thấy hổ thẹn vì chúng. Chúng tôi có cảm giác rằng những ý tưởng tồi tệ của
chúng tôi có lẽ còn tồi tệ hơn những ý tưởng tồi tệ của những người khác.
Đến lúc đó thì những kẻ làm việc trên những tập giấy ký họa đã tham gia
vào cái trò tiêu khiển tuyệt vời nhưng không được thừa nhận của đời sống
văn phòng Mỹ, ném những cục giấy vò nát. Trò này, hơn bất kỳ trò nào
khác, chính là hàm ý của thuật ngữ “giờ được trả lương”. Bao giờ cũng thật
bực mình khi một bên mí mắt bắt đầu giật giật. Chúng tôi thực hiện một số
thao tác kéo-và-thả. Thứ còn thiếu là một bảng màu hấp dẫn, nên chúng tôi
lại nằm ngả người ra sau ghế và ngẫm nghĩ một lúc. Loại màu Pantone nào
sẽ là hoàn hảo cho một buổi gây quỹ. Không ai từng công khai thú nhận,
nhưng có những ngày tụt hứng khủng khiếp. Điện thoại đổ chuông. Nhưng
chẳng có gì. Chúng tôi kiểm tra email. Chúng tôi nhấp chuột quay trở lại
Quark và thiết lập những hướng dẫn snap-to mới. Thỉnh thoảng máy tính
lại treo cứng và chúng tôi phải gọi xuống cho bộ phận IT. Hoặc chúng tôi
cần gì đó từ phòng kho. Gần đây đồ trong phòng kho dường như chỉ còn
một nửa so với trước kia, và những chiếc giá trống hoác tang thương gợi
nhớ đến những chương trình truyền hình chiếu tư liệu về hạn hán và mùa
màng thất bát trong lịch sử của một dân tộc bị ruồng bỏ. Nhưng thường thì
chúng tôi cũng chẳng cần gì ở phòng kho cả. Chúng tôi lôi những túi đồ ăn
vặt của mình ra khỏi ngăn kéo bàn, hoặc chúng tôi gặm móng tay. Bất thình

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.