VÀ THẾ LÀ CHÚNG TA TIÊU - Trang 154

lình một tia chớp sáng lòa của cái hiển nhiên vụt lóe lên, và một tràng
những âm thanh gõ bàn phím vang vọng ra ngoài hành lang. Chúng tôi tự
nhủ, “Một ý tưởng không đến nỗi nào.” Đó là tất cả những gì chúng tôi cần,
một sự rọi sáng nhỏ nhoi. Chỉ một loáng là hình hài thô nhám nhất, thông
điệp trần trụi nhất, bắt đầu dần thành hình một cách mạch lạc. Một điều
không tránh khỏi là khi đạt đến điểm đó, chúng tôi ngừng lại để vào nhà vệ
sinh.

Thành thực mà nói, thì liệu một mình cái buổi gây quỹ này, một trong cả

nghìn buổi như vậy, cho dù nó có quyên được bao nhiêu tiền tài trợ đi nữa,
có mảy may cơ hội nào đưa chúng ta đến gần hơn việc tìm ra thuốc chữa
ung thư vú không? Ai mà biết, có thể nó sẽ làm được. Không ai trong
chúng tôi hiểu những tiến bộ trong y học là như thế nào. Biết đâu họ chỉ
cần đúng một đô la nữa và sự khẩn nài của chúng tôi sẽ giúp họ tha hồ mà
rủng rỉnh.

Chúng tôi cũng xem công việc của mình ngày hôm đó như một ân huệ

riêng dành cho Lynn, mặc dù chúng tôi không khỏi nghĩ rằng, bằng cách
quyết định không nói cho chúng tôi biết chị bị ung thư, chị đã lừa tước đi
của chúng tôi một trong những ảo tưởng to đùng - cụ thể là, chúng tôi có
mặt ở đây không chỉ là vì tiền, mà còn là vì cũng biết quan tâm đến tình
cảnh của những người xung quanh.

Có lẽ đây là lý do tại sao chị không kể với chúng tôi:

Không lâu sau khi quá trình giảm biên chế bắt đầu, mọi thứ tự nhiên theo

nhau biến mất khỏi chỗ làm việc của chúng tôi. Cái vòng tay của Marcia
Dwyer, chuỗi hạt Mardi Gras của Jim Jackers. Thoạt đầu chúng tôi tưởng
chúng tôi để lẫn những thứ này ở đâu đó. Chúng tôi đã cho mượn chúng,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.