VÀ THẾ LÀ CHÚNG TA TIÊU - Trang 196

“Về việc chị ấy bị ung thư.”

Carl lắc đầu. “Lần đầu tiên tôi nghe chuyện đó là từ Sandy Green,” anh

ta nói.

Một số người chúng tôi nghĩ Sandy Green ở bộ phận trả lương là Chúa

Jesus giáng thế lần hai, những người khác thì coi đó là quỷ dữ hóa thân - tất
cả tùy thuộc vào số tiền bạn được trả. Phòng làm việc của cô ta là một cái
bẫy lửa chật cứng những tài liệu bị đình lại. Sandy có mái tóc màu xám và
đeo một trong những loại bao ngón tay nhựa có gân giúp thao tác nhanh
hơn trong cái nghề của cô ta. Nằm khuất khỏi một hành lang heo hút ở tít
phía cuối tầng sáu mươi mốt, phòng làm việc không cửa sổ của cô ta được
gọi là Hang Dơi vì khung cảnh tối tăm và vị trí hẻo lánh của nó. “Tôi nói
chuyện với Carl cách đây mấy hôm trong khoảng năm phút về việc trích
lương ra để đóng bảo hiểm,” Sandy nói. “Tôi vô cùng nghi ngờ rằng trong
năm phút ấy tôi lại nói được gì đó với anh ta về bệnh ung thư của Lynn.”

“Được rồi,” Genevieve nói, “nhưng điều chúng tôi đang cố xác định là

liệu có đúng là Lynn bị ung thư không, và không biết chị có tình cờ đúng là
người biết chắc điều đó không.”

Sandy có vẻ thực sự bối rối - rồi đột nhiên mặt cô ta giãn ra và cô ta giơ

ngón tay nhựa của mình lên không trung và lắc lắc ba lần. “Giờ thì tôi nhớ
ra rồi,” cô ta nói. “Tôi có nói gì đó với anh ta đại loại như, ‘Tôi sẽ báo cáo
chuyện này với Lynn,’ và anh ta nói, ‘Được rồi, tôi sẽ nói chuyện với Lynn
về điều đó,’ rồi tôi bảo, ‘Nhưng tốt hơn là anh nên làm ngay hôm nay đi,
vì…’ Nhưng tôi không nói gì thêm cả. Tôi chờ cho anh ta nói gì đó. Và quả
thế thật, anh ta nói, ‘À, đúng rồi, tôi sẽ làm ngay hôm nay, đúng rồi.’ Và thế

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.