VÀ THẾ LÀ CHÚNG TA TIÊU - Trang 197

là tôi bảo, ‘Tội nghiệp Lynn,’ và anh ta nói, ‘Ừ, đúng là quá tệ thật.’ Vậy là
anh ta đã biết rồi. Anh ta lấy thông tin của mình từ ai đó khác.”

“Nhưng cô lấy thông tin của mình bằng cách nào?” Genevieve hỏi.

“Tôi lấy thông tin của tôi bằng cách nào ấy à?”

“Đúng, đó là điều chúng tôi đang cố tìm ra.”

Sandy chống khuỷu tay lên bàn làm việc, và đặt má vào lòng bàn tay, im

lặng bao trùm trong lúc cô ta đang cố nhớ lại. “Chờ chút,” cô ta nói. Cô ta
nhấc điện thoại lên. “Deirdre, có phải cậu là người nói cho tớ biết về bệnh
ung thư của Lynn không nhỉ? Hay Michelle kể cho hai đứa mình, tớ không
sao nhớ được. Cậu có chắc không? Được rồi, bồ ạ.” Một khoảng im lặng
kéo dài, Sandy làm chúng tôi giật mình với một tiếng cười khúc khích
khoái trá. “Lần sau để gương của cậu ở nhà đi, bồ ạ! Được rồi, tạm biệt.”
Cô ta gác máy và quay sang chúng tôi. “Deirdre nói với tôi là cô ấy đã kể
cho tôi.”

Deirdre cho chúng tôi biết rằng cô ta có thông tin về bệnh ung thư của

Lynn từ chuyên viên khách hàng Robbie Stokes. “A, tốt rồi,” Deirdre nói,
“cánh cửa mới của tôi đây rồi.”

Đến đây, mấy tay thợ xây bước vào khiêng theo cánh cửa mới của cô ta

và mọi người bước ra tránh đường cho họ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.