VÀ THẾ LÀ CHÚNG TA TIÊU - Trang 199

“Cái đầu óc chết,” cô ta nói, “tiệt của các người có bị làm sao không vậy

hả?”

Benny tình cờ lượn qua.

“Benny,” Marcia gọi, “vào đây mà nghe những kẻ dã man này muốn tôi

làm gì này.”

Dan Wisdom, họa sĩ vẽ cá, xuất hiện và khăng khăng đòi nói chen vào.

Anh ta bảo là vừa gặp Chris Yop ở một trạm in nên đã bảo với Yop là Lynn
Mason thực ra đang ở trong văn phòng ngày hôm đó.

“Bọn tôi đang đứng ngay đó,” Dan nói, “và phải có đến năm chục tờ lý

lịch xin việc đang tuồn ra trên thứ giấy in dày cộp, các cậu biết rồi đấy, loại
cực xịn ấy, tớ bèn bảo anh ta rằng hóa ra rốt cuộc Lynn không hề ở trong
phòng mổ. Và ngay lập tức anh ta bảo chứ, ‘Nhưng tôi vẫn lượn hành lang
suốt thời gian này mà!’ Lẽ ra các cậu phải nhìn thấy mặt anh ta mới được.
Thế là tôi hỏi anh ta, ‘Anh cũng không sợ bảo vệ bắt gặp à?’ Và anh ta mới
bảo, ‘Bảo vệ ấy à? Bảo vệ là chuyện đùa. Bảo vệ có bao giờ lên đây đâu.’
Anh ta nói cũng đúng thật.”

Tất cả chúng tôi đều đồng ý là anh ta nói đúng thật.

“Nhưng giờ khi anh ta biết Lynn đang ở đây rồi thì sao? Lẽ ra các cậu

phải thấy là anh ta hoảng sợ như thế nào khi rời khỏi chỗ trạm in. Nhớn
nhác kiểm tra cả hai đầu hành lang như thể anh ta đang bắt chước một bộ
phim trinh thám ấy. Đó là điều buồn cười nhất mà tôi từng nhìn thấy đấy.”

“Cậu đã bao giờ xem phim Top Secret, có Val Kilmer chưa?” Don

Blattner hỏi. “Thế mới là buồn cười.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.