VÀ THẾ LÀ CHÚNG TA TIÊU - Trang 200

“Hank,” Marcia gọi với ra. Cô ta đẩy người ra bên cạnh bàn làm việc của

mình trên chiếc ghế từng có thời thuộc về Tom Mota, để nhìn rõ hơn ra
hành lang. “Hank!”

Hank quay ngược trở lại để đứng ngay bên ngoài phòng làm việc của

Marcia. Anh ta dựng ngay ngắn lại cặp kính to đùng của mình, một tật anh
ta vẫn làm khi hồi hộp, và chúng lại tụt xuống ngay trên mũi anh ta.

“Hãy nghe những gì mấy kẻ dở hơi này muốn tôi làm, Hank,” cô ta nói.

“Họ muốn tôi gọi tới bệnh viện, đúng thế đấy - hãy nghe chuyện này mà
xem - và giả vờ rằng tôi là Lynn, rồi nói, ‘Ôi, tôi hơi nhầm lẫn một chút -
đại loại thế - vân vân và vân vân - và tôi đang băn khoăn không nhớ có phải
lịch mổ của tôi là hôm nay không nhỉ?’ Vâng, tôi được yêu cầu gọi điện
đóng giả sếp của mình trong khi, xin thứ lỗi, chúng ta đang không chỉ trải
qua đợt cắt giảm biên chế - và tôi tình cờ lại cầm nhầm ghế - mà đây còn là
chuyện về một người phụ nữ có thể đang bị ốm thật. Thế mà họ muốn tôi đi
gọi điện và nói, ‘Ôi, chị có thể cho tôi biết, không biết tôi có bị ung thư
không ấy nhỉ’?”

“Đó nghe có vẻ là một ý tưởng tồi,” Hank nói.

Chúng tôi cố gắng giải thích với anh ta tại sao đó thực sự lại là lựa chọn

duy nhất của chúng tôi, nếu như chúng tôi có bao giờ đó biết được một
cách chắc chắn tuyệt đối bằng cách này hay cách khác.

“Trong những hoàn cảnh bình thường,” lên tiếng là Amber, người vừa

mới cùng Larry trở về văn phòng và đang ăn một đĩa salad Cobb đặt trên
lòng, “tôi cũng sẽ không nghĩ đó là một ý tưởng hay ho gì. Nhưng nếu như
sáng nay chị ấy có lịch mổ mà chị ấy lại không đi, mọi người không nghĩ là
chúng ta nên lo lắng về chị ấy sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.