VÀ THẾ LÀ CHÚNG TA TIÊU - Trang 222

những ý tưởng của mình từ đầu đến giờ coi như thành công cốc. Như thế
bảo sao lại không lộn ruột. Chúng tôi yêu một cuộc họp tăng hai bao nhiêu
thì chúng tôi cũng luôn nghĩ đến một cuộc họp tăng ba một cách bồn chồn
và lo lắng bấy nhiêu.

Và lần này thì lại càng có lý do chính đáng. Sau khi đi lòng vòng qua nhà

vệ sinh, tới quầy cà phê làm một ly lấy tinh thần, tới quầy căng tin làm một
lon cô ca, chúng tôi lượt thượt xuống khu kê đi văng để nghe tin xấu.
Chúng tôi sẽ không còn phát triển ý tưởng quảng cáo cho một buổi gây quỹ
nữa.

Joe ngồi trên một chiếc ghế sofa và cố giải thích. “Được rồi, vấn đề là

thế này,” anh ta nói. “Nó không hẳn còn là một quảng cáo cho bất kỳ thứ gì
nữa.” Ngay lập tức anh ta rút lại câu đó và nói rằng tất nhiên nó là quảng
cáo cho một thứ. Hay nói đúng hơn nó là quảng cáo cho một người. Nhưng
không, theo nghĩa truyền thống của một quảng cáo, nó lại không hẳn là một
quảng cáo. Tất nhiên nó vẫn là một quảng cáo, nhưng mang nhiều hơn tinh
thần của một lời tuyên bố cộng đồng.

“Tôi giải thích chuyện này không rõ ràng đầu đũa cho lắm,” anh ta nói.

“Để tôi nói lại từ đầu. Điều mà khách hàng muốn từ chúng ta lúc này là
một quảng cáo nhắm cụ thể đến người bị chẩn đoán ung thư vú. Chúng ta
không còn hướng đến những nhà tài trợ tiềm năng với đề nghị quyên tiền
nữa. Chúng ta sẽ nói chuyện trực tiếp với người bệnh. Và mục tiêu của
chúng ta,” anh ta nói, “là khiến họ phải bật cười.”

“Khiến họ bật cười?” Benny nói. “Tôi không hiểu.”

“Tôi cũng không,” Jim nói, từ dưới sàn nhà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.