VÀ THẾ LÀ CHÚNG TA TIÊU - Trang 223

“Các bạn nghĩ ra một quảng cáo,” Joe nói, “làm cho bệnh nhân ung thư

phải bật cười. Đơn giản thế thôi.”

“Chúng ta đang bán cái gì?”

“Chúng ta chẳng bán gì hết.”

“Nếu thế thì mục đích là để làm gì?”

“Cứ coi nó - được rồi,” anh ta nói, ngồi ngả về phía trước và chống hai

khuỷu tay lên đầu gối. “Cứ coi nó như một chiến dịch nâng cao nhận thức,
được không nào? Chỉ có điều các bạn sẽ không làm cho đối tượng nhận
thức về bất kỳ điều gì cả, các bạn chỉ làm cho họ bật cười thôi.” Khi thấy
điều đó vẫn chẳng rõ ràng thêm nhiều lắm, anh ta bổ sung. “Được rồi, nếu
như chúng ta có bán cái gì đó ở đây, thì đó là cảm giác dễ chịu, và hy vọng
cho bệnh nhân ung thư thông qua tiếng cười. Như thế thì sao nào?”

“Đó là một sản phẩm khác thường,” Genevieve nhận xét.

“Đó đúng là một sản phẩm khác thường mà,” anh ta đồng tình. “Chúng

ta không có sản phẩm nào hết. Chúng ta không có những đặc điểm hoặc lợi
ích, chúng ta không có lời hô hào kêu gọi nào, chúng ta cũng không có sự
cạnh tranh trên thị trường. Chúng ta cũng không có nguyên tắc nào về thiết
kế, quy cách trình bày, màu sắc, phông chữ, hình ảnh hay kiểu mẫu.”

“Vậy chúng ta có gì đây?” cô ta hỏi.

“Chúng ta có đối tượng hướng đến - những phụ nữ bị ung thư vú - và

một mục tiêu - là làm cho họ cười.”

“Tại sao dự án lại thay đổi?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.