VÀ THẾ LÀ CHÚNG TA TIÊU - Trang 225

“Đằng nào thì chúng ta cũng đã có cái gì ra hồn đâu mà,” Larry nói.

“Chúng ta có rồi còn gì, Larry. Chúng ta đã có ‘Những người thân yêu’,

được chưa? Joe, sự thay đổi này xuất hiện khi nào vậy?”

“Như tôi vừa nói, Lynn chỉ chuyển tiếp cho tôi bức email thôi.”

“Tôi tưởng hôm nay Lynn không đi làm.”

“Thay đổi kế hoạch, tôi đoán thế.”

“Vậy là tất cả mọi người đều biết là hôm nay Lynn đến công ty à?” Jim

nói, nhìn quanh chúng tôi, “Làm thế nào mà tôi lại là người cuối cùng biết
điều đó vậy?”

“Bởi vì anh là một thằng ngốc,” Marcia nói.

“Được rồi, các bạn,” Joe nói. “Bắt tay vào việc nào.”

Rời ghế quay trở về, biết rằng chúng tôi phải tống khứ những ý tưởng

quảng cáo cho vụ gây quỹ và bắt đầu lại từ đầu trong những tiếng đồng hồ
chán ốm của buổi chiều - dường như chúng cứ kéo dài lê thê mãi không hết
- chúng tôi cảm thấy hơi uể oải. Bao nhiêu công sức thế là vứt đi sạch. Và
nếu chúng tôi có tình cờ hồi tưởng lại, tìm kiếm sự khai sáng, về những
ngày đã qua và những công việc đã hoàn thành - ái chà, đúng là một ý
tưởng tồi, vì tất cả đã có được bao nhiêu đâu? Và việc phấp phỏng chờ đợi
công việc tương lai chỉ càng khiến cho khoảnh khắc hiện tại thậm chí còn
trở nên khổ sở hơn. Có quá nhiều điều khó chịu trong thế giới thường ngày.
Điều ta không hề muốn làm vào buổi tối là về nhà rửa bát đĩa. Và chỉ riêng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.