VÀ THẾ LÀ CHÚNG TA TIÊU - Trang 227

“Vậy là anh ta vẫn liên lạc cả với Jim nữa?” Joe vừa hỏi vừa ngồi xuống

chiếc ghế bên kia bàn.

“Có vẻ thế. Như tôi đã nói, tôi chỉ vừa mới nhận được cái này cách đây

vài phút.”

“Đọc cho tôi nghe xem nào.”

Benny quay sang máy tính của anh ta. “Cũng hơi dài đấy.”

“Không sao. Cứ đọc đi.”

“Được rồi. Anh ta bắt đầu bằng, ‘Vậy là Jim nói với tớ rằng các cậu đang

làm một quảng cáo về ung thư với mục đích từ thiện ở đó. YEEE-HOO! Tớ
đã được tự do rồi!!! Nhưng vì các cậu thì chưa, dù sao đi nữa, tớ nghĩ tớ có
thể kể cho các cậu nghe câu chuyện về bệnh ung thư của mẹ tớ, và cậu có
thể dùng nó nếu cậu muốn. Mẹ tớ là một mụ khọm già khốn kiếp. Khi bà ấy
không là một mụ khọm già khốn kiếp, bà ấy lại vừa câm vừa điếc. Và khi
bà ấy không vừa câm vừa điếc, thì bà ấy lại đang khóc lóc trong bồn tắm.
Và khi nào bà ấy không khóc lóc trong bồn tắm, thì bà ấy lại đang chia sẻ
một chai bia với lão Hughes. Để tớ cho cậu biết, có một lão bạn tình gắn
mắt giả ẽo uột, lão Hughes. Dù sao đi nữa, đó là bốn ký ức về mẹ tớ. Trông
bà ấy như Rosie Cô thợ tán đinh

[25]

- cậu biết người phụ nữ tớ nói đến, người

quàng khăn trên đầu và nói, “Chúng ta làm được!” ấy? Điểm chung mà họ
chia sẻ chính là khuôn mặt không mỉm cười. Nhưng điểm tương đồng cũng
chỉ dừng lại ở đó thôi vì mẹ tớ chẳng biết làm gì sất và mắt bà ấy thì sùm
sụp như tranh biếm họa về một người chết ấy. Tớ không bao giờ mua cho
bà ấy một tấm thiếp nhân Ngày của Mẹ nhưng tớ tin chắc là người ta chẳng
bao giờ viết tấm thiếp nào dành cho bà ấy. Cậu có hình dung được không?
“Chúc mừng mẹ nhân ngày trầm cảm. Yêu mẹ, Tommy”. Nhưng rồi bà ấy
bắt đầu hấp hối. Chẳng ai trong chúng tớ muốn dính dáng QUÁI gì đến bà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.