VÀ THẾ LÀ CHÚNG TA TIÊU - Trang 229

tay kẻ hầu hạ của Người khi mà tớ không thể nhớ nổi lần cuối cùng bà ấy
nắm tay TỚ, ấy là nếu có. Và đó là bởi vì bà ấy là một mụ khọm già khốn
kiếp, nhưng cũng bởi vì bố bà ấy là một lão già nát rượu và là một thằng
cha chó đẻ bạo hành cùng tất cả những căn nguyên tâm lý trong chương
trình talk-show ban ngày đó. Với lại, tớ đang kể lộn lên trước mất rồi, vì
trước khi bà ấy yêu cầu một linh mục, giữa khoảng thời gian tớ đón bà ấy ở
Romeoville (KHÔNG CÓ LŨ MÈO) và khoảng thời gian bà ấy nằm hấp
hối trong phòng áp mái, tớ ngồi với bà ấy sau khi tớ đi làm về nhà và mẹ
con tớ lại cùng xem chương trình Bánh xe May mắn. Và mặc dù mẹ con tớ
chỉ im lặng xem ti vi, như thế cũng còn hơn những gì tớ nhớ về việc mẹ
con tớ từng làm cùng nhau khi tớ còn bé. Mẹ con tớ xem Bánh xe May mắn
trong lúc Barb nấu bữa tối dưới nhà, và trong suốt bốn hay năm tháng gì đó
tớ nhận thấy là bất kể cậu có mẹ là một mụ khọm già khốn kiếp đến đâu đi
nữa, cũng thật khó khăn khi phải nhìn bà ấy hấp hối, vì ung thư buồng
trứng còn là một mụ khọm già khốn kiếp hơn nhiều bất kể mụ khọm già
nào nó từng xử lý. Nó cứ thế làm bà ấy CHẾT DẦN CHẾT MÒN, Benny
ạ. Thậm chí tớ còn không nhận ra bà ấy. Trông bà ấy còn giống bộ xương
trong phòng hơn là mẹ tớ. Tớ khóc thôi rồi khi bà ấy chết. Tớ cứ hỏi
Barbara TẠI SAO, TẠI SAO anh lại khóc? Và lần nào cô ấy cũng trả lời,
tất nhiên là anh phải khóc rồi, bà ấy là mẹ anh cơ mà. Nhưng TẠI SAO? Tớ
không hề nói chuyện với bà ấy suốt mười năm liền. Và tớ đếch thèm quan
tâm chó gì tới bà ấy cả. Nhưng khi cậu nhìn một ai đó CHẾT DẦN CHẾT
MÒN như thế. Và nếu như có MỘT ĐIỀU tớ ước mình có thể lấy lại, MỘT
ĐIỀU trong cả cuộc đời tớ ước tớ có thể làm khác đi, thì đó sẽ là khi bọn tớ
đang trải qua tất cả những khâu khốn nạn đó trong quá trình ly dị bỗng
nhiên tớ THỰC SỰ mất bình tĩnh một lần và cứ thế tớ gào lên với Barb,
TÔI MONG CHO UNG THƯ BUỒNG TRỨNG ĂN MẤT CÁI CỦA CÔ
ĐI! Tớ không có ý đó. Bây giờ thì tớ thấy hổ thẹn vì điều đó. Không, nói
như thế cũng không diễn tả được một nửa cảm giác của tớ lúc này. Cậu là
người duy nhất tớ từng kể chuyện này. Cậu có thể nói cho tớ biết TỚ ĐÃ
NGHĨ CÁI ĐẾCH GÌ KHI ĐÓ không? Ôi trời ơi là trời đất ơi. Dù sao đi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.