VÀ THẾ LÀ CHÚNG TA TIÊU - Trang 228

ấy cả. Tớ có một người anh trai có trang trại ở Omaha, anh ta không muốn
bà ấy. Tớ có một người anh trai khác ở Newport Beach tại hạt Orange,
California - họ chỉ muốn những chiếc ô tô đỏ mui trần và những chiếc du
thuyền của mình thôi, lũ nhà giàu khốn nạn. Dù sao đi nữa, chị gái tớ, chị ta
còn vượt xa cả mẹ tớ nữa ở khu Tenderloin. Đó là một xó thiên đường đầy
rẫy bọn gái điếm và lũ say xỉn ở San Francisco. Đừng hòng có chuyện CHỊ
TA chứa bà già. (Chị gái tớ lại là một câu chuyện hoàn toàn khác. Lúc nào
đó tớ sẽ kể cho cậu nghe về chị ta.) Và thế là mẹ tớ vẫn ở lại trong chính
căn hộ mà bọn tớ đã lớn lên - hãy thử hình dung sống trọn vẹn cả cuộc đời
khốn nạn của cậu trong chính hai căn buồng ở khu Romeoville. Tớ ở cách
chỗ đó sáu dặm, nên tớ phải là người đến đó đón bà ấy và đưa bà ấy về nhà.
NHƯNG ĐỪNG HÒNG CÓ CHUYỆN ĐÓN CẢ LŨ MÈO KHỐN KIẾP
ẤY! ĐỪNG HÒNG. KHÔNG MÈO MỦNG GÌ HẾT. Barb không thể tin
được rằng mẹ tớ sắp chết vậy mà tớ không hề muốn dây dưa gì với bà ấy.
Nhưng đó là bởi vì cô ta có bao giờ biết bà ấy đâu khi bà ấy mặc cái áo
choàng chết tiệt và quẳng những chiếc đĩa vào tường. Vấn đề tớ muốn nói
đến ở đây là chính Barb là người thuyết phục tớ tới đón bà ấy, và trời ạ, chỉ
nói riêng giữa cậu với tớ thôi nhé, Benny, tớ THỰC SỰ, THỰC SỰ làm
hỏng bét mọi chuyện, nói thực lòng với cậu. Ý tớ là với Barb. Cậu có nghĩ
là cậu và tớ nên gặp nhau và làm một chai bia không? Tớ nhớ cô ấy và tớ
muốn tâm sự về điều đó. Dù sao đi nữa, lại nói bọn tớ để mẹ tớ ở phòng áp
mái cho đến khi bà ấy chết và cuối cùng bà ấy chết thật và thậm chí chỉ
đứng nhìn thôi cũng thấy đau đớn lắm rồi. Bà ấy nhất quyết từ chối đến
bệnh viện và sau đó bà ấy từ chối chấp nhận người y tá tại nhà mà bọn tớ
thuê. Nhưng sau đó, tớ không thể nào tin được CHUYỆN NÀY. Bà ấy yêu
cầu một linh mục. Tớ không hề biết là bà ấy có một cái xương ngoan đạo
trong người. Thế là bọn tớ đưa một vị linh mục tới và giá kể tớ có thể diễn
tả cho cậu biết cảm giác nhìn mẹ tớ cầm tay một vị linh mục như thế nào.
Đến lúc đó bà ấy đã mê sảng lắm rồi, không còn hàm răng giả nữa và trông
như QUỶ ấy. Tớ cảm thấy tiếc cho bất kỳ Đấng Chí tôn nào sắp sửa phải
đón nhận bà ấy nhưng tớ cũng phải thừa nhận là tớ cảm thấy ghen tị với
cách mà Chúa hay bất kể thứ gì đó có thể thuyết phục bà ấy chịu nắm bàn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.