VÀ THẾ LÀ CHÚNG TA TIÊU - Trang 236

Bố anh ta không thèm nghĩ quá một giây. “Gọi cho bố với một kịch bản

trong đó bố bị ung thư và con hỏi như thế thì có gì buồn cười,” ông ta trả
lời. “Như thế là thành công rồi đấy.”

“Con đang nghiêm túc đấy, bố,” Jim giục giã. “Ung thư vú thì có gì buồn

cười nhỉ?”

“Như thế thì có gì buồn cười à? Con trai,” ông ta nói. “Rất ít.”

Anh ta cố gắng giải thích nhiệm vụ với bố mình nhưng lời miêu tả của

anh ta là một mớ kể lể rối như canh hẹ về cái dự án biến hình như chong
chóng, và nó kết thúc với việc Jim nói rằng anh ta sẽ phải hỏi rõ lại một số
chi tiết cụ thể. “Bố nghe như thể con đang cần làm rõ chuyện quái quỷ gì
đang xảy ra ở đó vậy,” bố anh ta nói.

“Chậc, thì đây là một công việc mơ hồ mà.”

“Hãy nói chuyện với ông chú con về việc này,” bố anh ta gợi ý. “Bố nghĩ

ông sẽ là một nguồn tốt đấy.”

Mọi người đều biết rằng công quả sáng tạo lớn lao nhất của Jim xuất

phát từ một lời gợi ý từ người ông họ Max của anh ta, sống tại một trang
trại ở Iowa. Theo lời Jim, ông chú của anh ta thuê những người Mexico
điều hành trang trại trong khi thời gian của ông ta trôi qua ở tầng hầm của
ngôi nhà chính cho việc dựng lại một toa tàu hỏa thực sự từ con số không,
đó là điều duy nhất mà ông ta thể hiện chút quan tâm kể từ khi vợ mình qua
đời. Ông lang thang đến những xí nghiệp đóng tàu cũ để thu lượm các bộ
phận. Khi có người hỏi ông ta tại một bữa tiệc gặp gỡ họ hàng về việc tại
sao ông lại làm thế, câu trả lời của ông là làm như thế không ai có thể đưa
cái toa tàu ra khỏi tầng hầm sau khi ông qua đời. Khi người ta chỉ cho ông
ta thấy rằng cái toa chở hàng đó có thể được chuyển đi bằng cách tháo rời

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.