VÀ THẾ LÀ CHÚNG TA TIÊU - Trang 234

thế cô em sẽ không phải là người duy nhất trọc đầu. Anh ta đi vào mang
một bộ tóc giả màu vàng to đùng và rậm rì, và thế là người phụ nữ suýt
chết vì cười khi thấy anh mình trông mới lố bịch làm sao. Và cả người đọc
cũng chết cười, đúng là một cảm giác thật nhẹ nhõm. Nhưng tất nhiên là
đang cười dở, cô ấy lại òa khóc vì nhận ra mình mới yêu anh trai nhiều biết
bao, rằng anh ta tốt với cô em đến nhường nào - ý tôi là, anh ta chỉ là anh
trai
của cô ấy thôi, vì Chúa. Anh ta đâu hề phải, phải... ôi, tôi lại thế nữa
rồi,” Genevieve nói, và lại đưa ngón tay lên phía dưới mắt. Cô để buột ra
một tiếng thở dài thườn thượt. “Điều tôi định nói ở đây,” cô vừa nói vừa
quả quyết giật lấy một tờ khăn giấy từ chiếc hộp trên bàn, “là quả thực có
rất ít điều hài hước trong một ca bị chẩn đoán ung thư. Và nếu như có hài
hước đi nữa, thì cũng chỉ là hài hước trong bối cảnh của rất nhiều nỗi buồn
bao trùm. Thế đấy, làm sao người ta có thể trông đợi chúng ta làm được
điều đó với một bức ảnh tư liệu và một dòng quảng cáo mười từ chứ?”

Joe ngồi ngả ra trên ghế. “Ừ,” anh ta nói. “Tôi đồng ý.”

“Anh đồng ý?”

Không ai có thể ngờ Joe Pope lại nói rằng có việc gì đó là khó khăn bởi

vì, khi mà bàn đến chuyện nghĩ ra những quảng cáo, thằng cha này phải
công nhận là cự phách.

“Hãy làm bệnh nhân ung thư bật cười,” anh ta nói, và giọng bỗng trầm

hẳn xuống. “Chẳng phải nhiệm vụ này hơi điên khùng sao?”

Quan trọng là ở chỗ nó là nhiệm vụ điên khùng của chúng tôi, và nó là

tất cả những gì chúng tôi có. Đến cuối buổi chiều Genevieve đã đọc xong
cuốn hồi ký, trong khi Hank Neary, sau khi cày miệt mài qua những trang

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.