VÀ THẾ LÀ CHÚNG TA TIÊU - Trang 232

“ ‘Smalls - còn nhớ cái lần bọn mình quay cái quảng cáo bột giặt đó

không? Tớ đang nói về cái quảng cáo cả lũ chơi một trận bóng, rồi mang
những bộ quần áo lấm lem vết cỏ về cho những người vợ yêu quý của mình
ấy? Hừm, thực sự cái lũ ấy không hề hạ cánh xuống cỏ khi bị đốn, đúng
không? Chúng là diễn viên mà. Bọn mình đã trải đệm sẵn cho chúng.
Chúng đã hạ cánh xuống những tấm đệm! Đứt đuôi con nòng nọc nhé,
đúng kiểu truyền hình Mỹ! Nhưng dù sao đi nữa, câu hỏi của tớ dành cho
CẬU, JIMBO, là thế này: khi đại úy Murdoch

[26]

ném những lựu đạn vào

những KẺ XẤU, và lũ KẺ XẤU bắn tung lên, vậy liệu những KẺ XẤU đó
cũng có đệm không? Liệu có đau không, JIMBO, khi một quả lựu đạn nổ
và ĐẾCH CÓ tấm đệm nào ở gần cả?”

Khi cái đó được chuyển tiếp đi, chúng tôi chỉ nghĩ rằng Tom đang đùa

bỡn với anh bạn cũ Smalls của mình. Thuyết phục Amber tin vào điều đó,
tất nhiên rồi, là không thể. Thành ra chúng tôi lại mất công đôi co lại từ đầu
với cô ta. Cô ta thậm chí cứ thế khăng khăng quả quyết cho đến khi chúng
tôi buộc phải đồng ý rằng ít nhất sự thay đổi về giọng điệu giữa hai bức
email cũng cho thấy là Tom Mota đã có những giờ phút tồi tệ bên cạnh
những giờ phút vui vẻ.

Sau khi biết về sự thay đổi đối với dự án, Genevieve bước ra khỏi văn

phòng và đi bộ dọc đại lộ Michigan tới cửa hàng Borders gần Tháp Nước,
nơi cô mua mấy quyển sách. Cô quay trở về văn phòng và bắt đầu đọc. Đọc
được nửa chừng cuốn hồi ký của một người từng sống sót khỏi căn bệnh
ung thư vú, cô bị Joe ngắt ngang. “Này,” anh ta nói, tay gõ lên cánh cửa để
mở phòng cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.