VÀ THẾ LÀ CHÚNG TA TIÊU - Trang 233

“Ôi, cái của này đúng là sướt mướt thôi rồi,” cô nói. “Ôi, tôi phải dừng

đọc mới được.” Cô đặt cuốn sách xuống. Cô duỗi mặt ra và quệt những
ngón tay dưới hai mắt để lau khô chúng. “Ôi,” cô thốt lên. Cô hít một hơi
thật sâu và thở dài.

“Cô ổn chứ?” anh ta hỏi.

“Vâng, tôi ổn.”

“Tôi chỉ ghé qua để chắc chắn là cô đã rõ về những gì chúng ta đang

làm.”

Họ là một nhóm, Joe và Genevieve, copywriter và chuyên viên mỹ thuật,

và họ làm việc cùng nhau ăn ý hơn nhiều so với đa số các nhóm khác. “Tôi
nghĩ thế,” cuối cùng cô nói. “Mặc dù nói thực lòng, tôi không hình dung
được là mình có thể nghĩ ra điều gì.”

Anh ta bước vào trong và ngồi xuống đối diện với cô. “Tại sao lại

không?”

“Vậy là tôi đang đọc cuốn hồi ký này, đúng không?” cô nói, cầm quyển

sách lên khỏi mặt bàn rồi lại đặt nó xuống. “Và cơ bản thì nó chỉ toàn là nỗi
buồn. Nó là nỗi hoảng loạn, sợ hãi, đau khổ, cũng rất nhiều can đảm. Có cả
chút khóc lóc nữa. Tất cả mọi người trong gia đình đều tuyệt vời. Anh trai
của người phụ nữ còn bỏ việc để chăm sóc em gái mình. Anh ta là một vị
thánh. Người phụ nữ là một anh hùng. Bởi vì chẳng có gì ngoài tin xấu
dành cho cô ấy, rồi lại thêm tin xấu nữa. Nhưng thỉnh thoảng lại có tí chút
hóm hỉnh trong đó. Nếu không có cái đó, hãy tin tôi anh sẽ tự tử khi đọc nó.
Giống như đoạn người anh bước vào, đúng rồi. Trước đó hai trang người
phụ nữ vừa biết được là bệnh ung thư của cô ấy không đáp ứng với quá
trình điều trị. Sau đó người anh bước vào - anh ta đã cạo sạch tóc để như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.