VÀ THẾ LÀ CHÚNG TA TIÊU - Trang 235

Internet, có thể tự xưng là một bác sĩ chuyên khoa ung thư đang hành nghề
cũng được. Benny Shassburger áp dụng phương pháp đối nghịch. Anh ta
tìm được bức ảnh tư liệu chụp một phụ nữ xinh đẹp nằm khép mình trên
nền nỉ màu đỏ của một cái bàn bi-a. Anh ta chỉnh sửa nó qua Photoshop
bằng cách phủ lên ngực cô ta những vết sẹo phẫu thuật. Đó, anh ta tự nhủ,
quả là một hình ảnh ấn tượng. Bệnh nhân ung thư sẽ bật cười thực sự một
khi anh ta có được dòng chú thích tương xứng. Hai tiếng sau anh ta kết án
cái hình ảnh ấn tượng đó vào sọt rác của những ý tưởng tồi tệ và lê mình
xuống quầy cà phê làm một tách cà phê sữa cuối giờ chiều.

Jim Jacker nhấc điện thoại lên và bắt đầu gọi cho mọi người. Khi không

có cảm hứng nào và hoảng sợ trước trang máy tính trống trơn, sự cầu viện
duy nhất của anh ta là trí tưởng tượng của những người khác. Anh ta gọi
được cho mẹ mình, một thủ thư, tại bàn đăng ký của thư viện công cộng
Woodridge.

“Hãy giả sử là mẹ bị ung thư vú,” anh ta bắt đầu.

“Ôi, Jim,” bà mẹ thì thào, “xin con là chúng ta hãy thậm chí đừng có

nghĩ đến điều đó.”

Bà nhanh chóng chuyển chủ đề, hỏi han anh ta tối nay muốn ăn gì. Mẹ

anh ta là một người phụ nữ nhạy cảm và mê tín, người tin rằng ngay cả một
câu đả động đến bệnh tật ngẫu nhiên nhất cũng là sự đùa cợt rất gở với thần
Chết, sẽ mang đến vận rủi và những linh hồn quỷ dữ và phải được tránh
bằng mọi giá. Lẽ ra anh ta phải khôn ngoan hơn trước khi gọi cho bà đầu
tiên.

“Hãy giả sử là bố bị ung thư vú,” tiếp sau đó anh ta nói với bố mình.

“Như thế thì có gì buồn cười nào? Bố muốn được an ủi như thế nào?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.