VÀ THẾ LÀ CHÚNG TA TIÊU - Trang 239

tồi tệ nhất, đó là kỷ nguyên của trí tuệ, đó là kỷ nguyên của sự ngu xuẩn, đó
là thời đại của niềm tin, đó là thời đại của sự nghi ngờ...”

Cuối cùng Jim cũng với được một cây bút. Anh ta cố ghi kịp lời ông chú

mình. Đến một điểm nhất định, Max ngừng trích dẫn và bảo với Jim rằng
những dòng đó nên nhòe dần, ban đầu rất từ từ cuối cùng biến mất hoàn
toàn. Sau đó ông ta gợi ý dòng tiêu đề: “Một nhà văn vĩ đại cần một ống
mực vĩ đại.” Đoạn chữ nhỏ có thể giải thích cụ thể, nếu như các ống mực
được sử dụng suốt từ đầu đến giờ, lịch sử của văn chương có lẽ đã bị đe
dọa vì sử dụng ống mực rẻ tiền.

Jim không chỉ ngỡ ngàng vì ông chú của anh ta có thể trích dẫn cái mà

anh ta nghĩ là của Shakespeare theo kiểu dường như cứ thế tuôn trào từ
trong đầu ra; anh ta còn choáng váng vì độ nhanh nhạy và khéo léo về tài
năng quảng cáo của ông. Còn ai có thể là một người hùng vĩ đại hơn
Shakespeare? Và người nào xem cái quảng cáo mà ông chú anh ta vừa rút
ruột lôi ra lại chẳng ngay lập tức tự đặt mình vào vị trí của Shakespeare.
Max đã khiến cả triệu người Mỹ cảm thấy mình giống hệt Shakespeare.
Anh ta nói với Max là ông ta đã bỏ lỡ thiên hướng nghề nghiệp của mình.
“Lẽ ra ông phải là một sáng tạo,” anh ta nói.

“Một sáng tạo?” Max nói.

Jim giải thích rằng trong lĩnh vực quảng cáo, các chuyên viên mỹ thuật

và copywriter đều được gọi là những sáng tạo.

“Đó là cách sử dụng ngu xuẩn nhất đối với một từ tiếng Anh mà ta từng

gặp đấy,” Max nói.

Jim cũng bảo với ông ta rằng sản phẩm quảng cáo, dù là một đoạn quảng

cáo trên truyền hình, một trang in quảng cáo, một tấm biển, hay một đoạn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.