VÀ THẾ LÀ CHÚNG TA TIÊU - Trang 265

mày, tất nhiên rồi. Ừ, ừm, tất cả những cái đó nghe thì đúng là đầy tự trọng
và mạnh mẽ một cách tuyệt vời như bất kỳ người phụ nữ tử tế nào trong
thời buổi này, nhưng hãy đối mặt với những thực tế ở đây mà nói rằng khi
một người phụ nữ - không, khi một người đang nghĩ đến chuyện cảm thấy
sexy, nó luôn đi kèm với ý nghĩ về một ai đó khác trong đầu. Một người ở
sâu trong tiềm thức và nói rằng, “Anh không thể tin nổi là trông em sexy
đến nhường nào khi mặc cái đó.” Và chính xác thì ai là người đó đối với
chị cơ chứ? Thật không may là thời điểm hiện tại lại trớ trêu đến nỗi đó
không thể là bất kỳ ai khác ngoài người-mà-ta-biết-mẹ-nó-là-ai-rồi, và đó
không phải là một lựa chọn. Sexy với ý nghĩ về Martin trong đầu đã không
còn là một lựa chọn nữa. Vậy còn sexy sau Martin thì sao? Đến chỗ này
mới gọi là phức tạp đây, bởi vì trước hết chị sẽ còn những vết khâu. Những
vết này sẽ liền sẹo nhanh chóng, và trong vòng sáu tháng, trong khi các liệu
pháp điều trị hậu phẫu đang phát huy tác dụng, chị sẽ dùng đồ giả. Sau đó
đến lượt bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ thực hiện khâu tái tạo ngực theo các
giai đoạn - ai mà biết khâu đó sẽ kéo dài bao lâu. Vậy thì chị đang tìm kiếm
cái gì ở đây? Một năm, một năm rưỡi? Chị làm sao có thể cảm thấy sexy
trong khoảng thời gian đó? Ai sẽ đi nhìn vào những vết sẹo của chị, vào cái
đồ giả của chị, và nói, “Anh không thể tin nổi trông em sexy đến nhường
nào khi mặc cái đó.” Thế đấy, chẳng có người đàn ông nào khác sau
Martin, trong một khoảng thời gian rất, rất dài, và trước khi kịp ghìm lại,
chị đã gào ầm lên. Chị đang ở trong căn phòng thử bé tí với cả nghìn chiếc
áo nịt ngực và gào rú to hết sức có thể. Tiếng gào nghe như
AAAAAAAAAAAAAA!!! Khi ngừng lại chị cảm thấy mạch máu của
mình đang bơm trào lên đúng cái phần đó của ngực chị, nơi cứ chạm nhẹ
vào là đau nhức nhối, và một cảm giác rát khản trong cổ họng. Đầu chị
chếnh choáng khủng khiếp vì rượu và tiếng hét. Chị ngồi phịch xuống ghế.
Những nhân viên bán hàng chạy xô tới. “TRONG ĐÓ CÓ CHUYỆN GÌ
VẬY? CHỊ CÓ CẦN BẢO VỆ KHÔNG?” Chị sẽ không khóc. Không. Chị
đứng vụt dậy và bắt đầu chìa những chiếc áo nịt ngực qua cánh cửa. “Tôi
không muốn những cái này!” chị nói. “Hãy mang chúng đi!” Ban đầu chị
đưa ra mấy cái một lúc, sau đó chị bốc chúng lên và hất tất cả ra ngoài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.