VÀ THẾ LÀ CHÚNG TA TIÊU - Trang 37

“Có chứ,” cô ta nói. “Với hắn thì chẳng có gì là không thể cả. Hắn là một

thằng điên.”

Chúng tôi cố thuyết phục cô ta rằng những chuyện như vậy chỉ xảy ra tại

các nhà máy và kho hàng, và như thế thì chỉ có ở mạn Bờ Nam thôi. Một
cuộc tranh luận nổ ra. Liệu Tom có thể làm thật không? Hay gã chỉ là một
thằng hề? Cái trò ở đám tang con gái Janine là thế nào nhỉ, khi mà gã cứ
khóc mãi không thôi, ngay cả sau khi chúng tôi đã đến quán bar? Chẳng
phải đó là bằng chứng cho thấy thằng cha đó cũng có trái tim sao?

“Được rồi,” Amber nói, “được rồi, nhưng các anh gọi cái trò đứng trên lỗ

thông hơi khoe mông với những người đi bơi từ cửa sổ phòng hắn là gì?
Thế gọi là gì nào?” cô ta hỏi.

Cô ta đang nói đến cái bể bơi trên sân thượng khách sạn Holiday Inn mà

phòng làm việc của Tom trông xuống, và cái kiểu Tom vẫn đứng sát vào
mặt kính mà áp cả mông vào. Trêu đùa! Chúng tôi kêu ầm lên. Cho vui thôi
mà! Thế sao gọi là điên được. Amber hoàn toàn bị áp đảo. Chúng tôi biết
Tom. Chúng tôi biết Alan Glew, Linda Blanton, Paul Saunier. Chúng tôi
biết Neil Hotchkiss cùng với Cora Lee Brower và Harold Oak. Không có ai
trong số họ là người có thể quay lại đây với một cơn ác mộng trong ba lô.
Họ đã bị cho nghỉ việc. Họ đã gói ghém đồ của mình. Họ chia tay chúng tôi
mãi mãi, không bao giờ quay lại.

Tất cả mọi người đều ngạc nhiên khi Janine quay lại. Tất nhiên ai cũng

hiểu là chị có thể quay lại bất kỳ lúc nào chị muốn. Chúng tôi chỉ không
nghĩ, xét theo tất cả những gì chị đã phải trải qua, là chị quay trở lại đây,
tiếp tục công việc hằng ngày trước kia - làm sao việc đó có thể giúp làm vơi
bớt nỗi đau đớn của chị? Nhưng có thể đó chính là những gì chị cần, công

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.