“Tôi chỉ cố suy nghĩ vượt ra ngoài khuôn khổ một chút,” Karen giải
thích.
“Tôi… tôi, tôi không biết...” Jim lúng búng.
Lynn tạm thời chuyển sự chú ý của mình để quay sang anh ta. “Jim, anh
làm ơn để chúng tôi lại với nhau một phút được không?”
Những chuyện đại loại như thế cho chúng tôi thấy sau nhiều năm Lynn
đã hình thành một nguyên tắc đạo đức đóng vai trò định hướng cho chị
trong việc làm nghề quảng cáo như thế nào, nguyên tắc mà chị tuân thủ một
cách vô cùng nghiêm túc. Chúng tôi tôn trọng chị vì điều này và muốn đáp
ứng những tiêu chuẩn cao đó. Cứ mỗi khi chúng tôi làm điều gì đó khinh
suất hoặc kém cỏi, hoặc khi chúng tôi không hoàn thành công việc ở mức
độ mà chúng tôi đã kỳ vọng với một dự án nào đó, chúng tôi lại, theo
những cách riêng của mỗi người, cố ngầm thể hiện với chị rằng chúng tôi
cũng thất vọng không kém về chính bản thân mình như chị đồng thời bóng
gió rằng chúng tôi đang tiến hành mọi nỗ lực để cải thiện. Có lẽ vì không
bắt được tín hiệu của những lời xin lỗi kín đáo này - vì không muốn quảng
cáo những khuyết điểm của mình, chúng tôi hiếm khi thẳng thắn thừa nhận
chúng - nên thường thì chị chẳng bao giờ phản hồi gì, còn khi nào có, thì
những thông cáo của chị rất ngắn gọn, lửng lơ và mập mờ. Có thể chị sẽ
gửi cho chúng tôi một lời nhắn với nội dung, “Quên chuyện đó đi,” hoặc
gửi một bức email ngắn ngủi, “Đừng lo lắng nhiều đến thế - Lynn.” Chúng
tôi mất nhiều giờ đồng hồ để giải mã những thông điệp đơn giản này.
Chúng tôi vào phòng làm việc của nhau, bắt người kia phải tạm dừng
những gì họ đang làm dở, và cưỡng bách họ gia nhập trò lao động chính trị
khổ sai không bao giờ chấm dứt là hóa giải những phản hồi cụt lủn không
thể nào chịu nổi của chị trước những lời cầu xin được làm cho vững dạ của
chúng tôi. “Đừng lo lắng nhiều đến thế?” chúng tôi hỏi nhau. “Tại sao