VÀ THẾ LÀ CHÚNG TA TIÊU - Trang 67

“Chỉ cần nghe kinh khủng là được, bất kể nó là cái gì đi nữa,” Jim nói.

“Có lẽ nó không phải là một chất mà chị muốn có trong cơ thể mình,”

Karen nói, “chỉ cần đọc lên đã cảm thấy thế rồi. Acid lastive

[12]

. Nghe cứ

như kiểu nó sẽ ở lại với chúng ta lâu hơn cả chất formaldehyde.”

Trong khi đó Lynn đã kiểm tra lại xong một lượt tập tài liệu triển khai

công việc do bộ phận thông tin sản phẩm cung cấp. “Tôi không thấy có gì
liên quan đến ‘acid lastive’ trong đây cả,” chị nói, mắt chằm chằm nhìn
Karen.

“Không, tôi tự nghĩ ra đấy chứ,” Karen nói.

Khuôn mặt Lynn, già đi theo cái tuổi ngoài bốn mươi của chị nhưng hầu

như không làm thay đổi nhiều vẻ đẹp lạnh lùng xa cách, được thiết kế theo
kiểu kiến trúc dành riêng cho những lời thú nhận quá thể đáng như vậy.
Cặp xương gò má cao giữ cho đôi mắt của chị được vững vàng không bị
kéo xệch xuống bởi một cái nhíu mày sững sờ, đôi mắt gần như không một
vết rạn chân chim của chị không bao giờ chịu đầu hàng trước một ánh mắt
khó chịu nào, và cái miệng của chị, được bọc ở cả hai bên bởi một dấu
ngoặc đơn duy nhất tạo thành một khóe cười hằn xuống rất tinh tế, vẫn ở
nguyên vị trí cân đối khi đối mặt với những sự thật lẽ ra đã khiến những
dân làm nghề khác phải nhăn mặt kinh tởm hoặc không thì cũng tuôn cho
một tràng lên lớp rát mặt. Chị chỉ đơn giản chằm chằm nhìn Karen qua bàn
và nghiêm giọng hỏi, “Cô tự nghĩ ra nó?”

“Dạ, không phải là phần về việc không chứa gam nào.”

“Karen,” chị nói - và về sau Jim kể cho chúng tôi nghe rằng biểu hiện

khó chịu duy nhất mà chị cho phép mình để lộ ra là kéo ghế lại sát bàn hơn
và đặt hai ngón tay lên thái dương trái.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.