VÁN BÀI AN ỦI - Trang 115

“Alô, alô, XB 12, có nghe tôi nói không?”
Cô cháu mình vừa càu nhàu vừa thoát ra giữa một đồng cỏ và tất

cả các đèn pha đều tắt trong khi cô nói với cái bật lửa dưới ánh sáng
yếu ớt từ trần xe. “Các cháu có nghe thấy cô nói không? cô năn nỉ.
Con tàu của chúng ta bị bỏ lại, quân Jidailles của cháu đầy dầu ma dút
và Liên quần phản nghịch cho bám vào mông cô... Cô đã làm gì nhỉ
Obi One Kenobi?”

Alexis cảm thấy lòng nặng trĩu và lẩm bẩm chửi thề dưới ánh mắt

một con bò cái hoảng loạn nhưng cô đã cười quá nhiều để có thể nghe
thấy nó. “Sao các cháu đưa cô đi xem những bộ phim vớ vẩn như
thế?!” Rồi chúng cháu đã tìm thấy những vết xe trong không gian vô
tận và cháu đã nhìn cô mỉm cười trong kính chiếu hậu một lúc lâu.

Cháu thấy hình bóng của cô khi cô còn là một cô bé, hay hình

bóng của cô lúc người ta cho phép cô, hồi đó, làm trò hề...

Ngồi sau cô, cháu ngắm gáy cô và cháu tự nhủ: Phải chăng vì cô

ấy có một thời niên thiếu tệ hại như vậy nên cô ấy làm cho thời niên
thiếu của bọn mình được vui sướng đến thế?

Và cháu nhận thấy mình đang già đi, cháu cũng vậy...
Nhiều lần, cháu chạm vào vai cô để chắc chắn là cô không ngủ

và, một lúc nào đó, cô đã đặt bàn tay mình lên tay cháu. Trạm thu thuế
cầu đường lại giành lấy nó khỏi tay cháu, mà đêm hôm đó có biết bao
nhiêu vì sao xung quanh con tàu, cô nhỉ?

Biết bao vì sao...

Vâng, nếu có một thiên đường, hẳn là cô đã đặt chúng ta vào một

mớ hỗn độn trên đó...

Nhưng... có gì nhỉ?
Có gì sau cô nhỉ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.