VÁN BÀI AN ỦI - Trang 117

9

Ngủ dậy, quay trở lại vũng bùn của mình, lại giam mình trong

một cái lán đầy khói, lại trình giấy tờ, lại lên máy bay, lấy va li, lên
một chiếc taxi có treo một bàn tay Fatma trên kính chiếu hậu, gặp lại
người đàn bà không yêu anh nữa và một cô gái chưa yêu chính bản
thân mình, ôm hôn cả hai người, thực hiện những cuộc hẹn, ăn trưa
với Claire, chỉ chạm qua đĩa của mình, đảm bảo với cô là tất cả đều
ổn, nói lảng sang chuyện khác khi câu chuyện đi xa quá những khu
vực trồng cây được xếp hạng và những chiến dịch tu sửa theo kế
hoạch trên những tòa nhà xây dựng thời phân quyền, hiểu rằng vết rạn
đang ngày một lớn khi anh thấy cô mất hút ở góc phố và tim anh đang
tan vỡ trong đôi giày, lắc đau, tìm cách tự vấn trên đại lộ Italiens, tự
đào bới mình trong yên lặng, phân tích chất lượng đất, kết luận rằng
anh đang đương đầu với một biểu hiện thuần túy là dĩ hòa vi quý, tự
coi thường mình, tiến bước, quay ngoắt lại, chân nọ bước trước chân
kia và lại bắt đầu, đối tiền, lại bắt đầu hút thuốc trở lại, từ nay không
thể hấp thụ nổi một giọt rượu dù nhỏ nhất, sụt cân, trúng thầu nhiều
vụ, cạo râu ít thường xuyên hơn, cảm thấy da mặt mình đôi chỗ bị tróc
da, không chịu nhìn vào lỗ thoát nước khi gội đầu, trở nên ít ba hoa
hơn, tách mình khỏi Xavier Belloy, lại hẹn khám mắt với bác sĩ, ngày
càng về nhà muộn hơn, và thường về bộ, bị chứng mất ngủ, đi bộ hết
mức có thể, phát hiện ra mình ở mép vỉa hè, đi quá phần đường đánh
dấu, băng qua sông Seine mà không hề ngẩng mũi lên, không chiêm
ngưỡng Paris nữa, không chạm vào Laurence nữa, nhận thấy cô đào
một đường rãnh trên chiếc chăn giữa hai người họ khi cô đi ngủ trước,
bắt đầu xem ti vi lần đầu tiên trong đời, sửng sốt, mỉm cười được với

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.