VÁN BÀI AN ỦI - Trang 119

Điều đó kéo dài nhiều tuần và cũng có thể kéo dài nhiều tháng

hay nhiều năm.

Bởi vì suy cho cùng, chính kẻ vênh váo đã thắng.
Và điều này thật là logic... Chẳng phải những kẻ vênh váo luôn

thắng hay sao?

Vậy là đã gần hai mươi năm anh sống bên bà mà không bao giờ

thấy bà, thế thì tại sao bây giờ lại cảm động trước ba từ ngắn gọn thậm
chí chẳng có được chút lịch lãm giới thiệu về mình? Phải, đó là chữ
viết của Alexis nhưng... thì đã sao? Tay Alexis này là ai vậy?

Một tên ăn cắp. Một gã phản bội bạn bè và để người yêu hắn một

mình đi nạo thai, và đi càng xa càng tốt.

Một đứa con trai bạc bẽo. Một thằng ranh da trắng. Một thang

ranh da trắng có thể tài năng đấy, nhưng thật hèn...

Cách đây nhiều năm rồi, khi anh đã... Không, khi bà đã... Không,

khi cuộc đời, có thể nói thế, đã từ chối họ, Charles nhận ra, và điều
này thật là khủng khiếp, rằng anh gặp nhiều khó khăn khi đọc các
đánh giá về dự án mà những người khác gọi là sự tồn tại này. Không
hiểu rõ lắm làm sao tất cả những cái đó có thể đứng vững khi các nền
móng quá xốp và thậm chí còn tự hỏi liệu anh có nhầm từ đầu không...
Anh? Đống vôi gạch vụn này? Xây dựng cái gì đó? Thật là một trò
đùa. Lừa gạt bởi anh không có sự lựa chọn, nhưng Chúa ơi, điều đó
thật là... chán ngắt.

Thế rồi một sáng, phì phò, cằn nhằn, lại thấy ngon miệng, thú vui

nhục dục và lòng yêu nghề. Anh trẻ và có năng khiếu, người ta vẫn
hay nói với anh như thế. Thích thú khi lại bắt đầu tin điều đó, ép mình,
và lại chất đống những viên gạch của anh như những người khác.

Anh phủ nhận điều đó. Tệ hơn nữa, giảm nhẹ nó.
Thu nhỏ tỷ lệ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.