VÁN BÀI AN ỦI - Trang 120

Cuối cùng... Đó là cái mà anh đã tạo cho mình... Cho đến khi anh

chợt thấy, vào một chiều Chủ nhật, trên cuốn tạp chí vạ vật ở nhà bố
mẹ anh... Xé trang báo và đọc lại nó, đứng, trong tàu điện ngầm, với
suất ăn thừa của mình kẹp dưới nách.

Tất cả đều ở đó, đen trên nền trắng, giữa một quảng cáo chữa

bệnh bằng nước nóng và hộp thư độc giả.

Còn hơn một sự khám phá, đó là một niềm khuây khỏa. Vậy là nó

đã phát triển cái đó? Hội chứng ảo giác chân ma? Người ta đã chặt
chân anh ta nhưng bộ não chết tiệt của anh ta không theo được và tiếp
tục gửi cho anh ta những thông điệp sai. Và cho dù không còn gì cả,
bởi vì chẳng còn gì hết, điều đó thì anh ta không thể phủ nhận, tiếp tục
nhận thấy những cảm giác rất thật. “Nóng, lạnh, cảm giác kim châm,
kiến bò, chuột rút, và thậm chí còn đau, đôi khi...”, bài báo nói rõ.

Phải.
Chính xác.
Anh chịu đựng tất cả những chứng đò.
Nhưng không ở chỗ nào.

Phạm một sai lầm, quẳng những lát thịt rôti lạnh cho người cùng

thuê nhà với mình, vặn nhỏ đèn và dựng bàn của mình lên. Đó là một
tư tưởng theo thuyết Đề các cần được thể hiện để tiếp tục tiến lên.
Điều này thuyết phục được anh. Và làm anh nhẹ lòng.

Mọi chuyện phải thay đổi ra sao hai mươi năm sau?
Đó chính là con ma mà anh yêu, và những con ma, đấy, chúng

chẳng bao giờ chết...

Vậy là chịu đựng bản liệt kê trên đây, nhưng vẫn không đau khổ

vì điều đó hơn thế. Đã gầy đi? Đó là một điều tốt thì đúng hơn. Làm
việc nhiều hơn? Sẽ không ai thấy được sự khác biệt. Lại hút thuốc?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.