VÁN BÀI AN ỦI - Trang 121

Anh sẽ lại thôi hút. Lao vào người qua đường? Người ta sẽ tha lỗi cho
anh. Laurence bước hẫng chân? Ai cũng đến lượt. Mathilde thích
những bộ phim truyền hình nhiều tập vớ vẩn này? Mặc kệ nó.

Chẳng có gì nghiêm trong. Chỉ một cú đánh đau vào mỏm cụt.

Nó sẽ qua thôi.

Quả thật có thể là thế.
Có thể anh sẽ tiếp tục sống như thế nhưng nhẹ nhàng hơn. Có thể

anh sẽ bỏ đi những dấu phẩy và chịu xuống dòng thường xuyên hơn.

Vâng, có thể anh lại nói với chúng ta những điều ngu ngốc về bộ

máy hô hấp của anh...

Nhưng cuối cùng anh đã nhượng bộ.
Trước những lời khẩn khoản của cô, lời đe dọa dễ thương của cô,

giọng nói của cô mà cô đã chuyển thành run run và vặn xoắn dây điện
thoại.

Đồng ý, anh thở dài, đồng ý.
Và quay về ăn trưa cùng ông bố và bà mẹ già của anh.

Anh lờ đi cái bàn chân quỳ cồng kềnh và tấm gương ở lối vào,

vừa treo áo choàng vừa quay lưng lại và đến bên họ ở trong bếp.

Cả ba người đều hoàn hảo, nhai rất lâu từng miếng và hết sức chú

ý tránh chủ đề đã tập hợp họ lại với nhau. Tuy nhiên lúc uống cà phê,
và với vẻ ôi-ngốc-quá-suýt-nữa-mẹ-quên, Mado không giữ nổi và vừa
nói với con trai mình vừa nhìn cách vai anh một khoảng rất xa:

- Này, chuyện là, mẹ biết tin Anouk Le Men đã được chôn gần

Drancy.

Anh vẫn giữ được bình tĩnh.
- Ôi, thế ạ? Con tưởng bà ấy ở Finistère... Thế làm sao mẹ biết

được chuyện này?

- Qua con gái bà chủ nhà cũ của bà ấy...
Rồi từ bỏ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.