VÁN BÀI AN ỦI - Trang 113

Nỗi mệt, nó đã chịu đựng hết. Đã bao năm rồi anh dùng đến nó,

anh đã giấu kỹ mình trong sự mờ nhạt của những nếp gấp thưa của nó?
Tấm chắn thật đáng kính này và thật là, thật là tiện lợi...

Đúng thế, mệt mỏi giống như con đường đưa đến một sự nghiệp

rạng rỡ. Thậm chí là làm người ta vui. Một tấm huy chương gắn lên
một trái tim nhàn tản.

Anh vừa nằm xuống vừa nghĩ tới bà, phát điên, một lần nữa, bởi

sự phù hợp của những nơi chốn tầm thường nhất. Những câu nói hốt
hoảng mà người ta nói khi những chiếc đinh đã được vít chặt: “Mình
không có thời gian chào tạm biệt cô...” hay “Giá mình biết trước, mình
đã chào tạm biệt cô hay hơn thế...” hay “Mình hãy còn bao nhiêu điều
cần nói với cô...”

Thậm chí cháu đã không chào tạm biệt cô.
Lần này không hy vọng nhận được một tín hiệu trả lời nào. Lúc

đó là ban đêm, và ban đêm, bà không còn ở đó nữa. Hoặc bà làm việc,
hoặc bà đang vừa kể cho chính mình nghe câu chuyện của mình hay
những kế hoạch chiến đấu lớn của bà vừa để mặc cho Johnny Walker
và Peter Stuyvesand lật giở từng trang và di chuyển đoàn kỵ binh nhẹ
cho đến khi cuối cùng thì bà cũng quên bản thân mình, đầu hàng, và
cuối cùng thì ngủ thiếp đi.

Anouk của cháu...
Nêu có một thiên đường, thì hẳn là cô đang quyến rũ thánh

Pierre...

Đúng thế.
Cháu thấy cô.
Cháu thấy cô đang xoắn râu ông ấy và giơ tay cầm lấy những

chiếc chìa khóa của ông ấy để làm cho chúng rực sáng bên hông cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.