VÁN BÀI AN ỦI - Trang 111

của anh và chìa cho ông chìa khóa phòng được đổi.

Một tài xế khác chờ anh. Gã này trông kém vẻ ngoại quốc hơn,

và trong một chiếc xe hơi Pháp. Lời mời nhã nhặn được đưa ra, nhưng
Charles không hề ảo tưởng chút nào: anh lính trẻ tốt bụng quay trở lại
mặt trận... Và khi họ vượt qua những hàng rào Đại sứ quán, cuối cùng
anh cũng quyết định không tắt điện thoại.

Anh ăn ít, lần này, không chiêm ngưỡng cái thị hiếu tồi tệ phi

thường của tòa nhà Đại sứ quán Pháp tại Matxcơva, trả lời mọi câu hỏi
người ta đặt ra cho anh và tuôn ra những câu chuyện tiếu lâm mà
người ta muốn nghe. Đóng vai trò của mình một cách hoàn hảo, ngồi
thẳng, nắm chặt cán dao nĩa, làm chủ cuộc nói chuyện, đối đáp bằng
câu đùa và những ám chỉ, nhún vai khi cần, phát biểu, và thậm chí
cười thành tiếng, và đúng lúc, nhưng tàn tạ, vụn nát và ầm thầm rạn
nứt.

Quan sát những đốt ngón tay mình đang co quắp lại và trắng bệch

dọc thân chiếc ly.

Đập vỡ nó, có thể chảy máu, và rời bàn...

Anouk đã quay trở lại. Anouk lấy lại vị trí của mình. Toàn bộ vị

trí. Như trước kia. Như vẫn thế.

Dù bà ở đâu, dù bà từ đâu đến, bà cũng nhìn anh. Nhẹ nhàng chế

giễu anh, bình phẩm tác phong của những người bên cạnh bà, thái độ
kiêu căng của những người này, những món đồ trang sức của các quý
bà ấy, cơ sở của tất cả những thú đó và hỏi anh đang làm gì trong đám
họ.

- Cháu làm gì ở đây thế, Charles của cô?
- Cháu làm việc.
- Thế à?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.