- Vâng.
- Anouk... Xin cô...
- Cháu nhớ cả tên cô đấy nhỉ?
- Cháu nhớ tất cả.
Và khuôn mặt bà tối sầm.
- Không, cháu đừng nói thế... Có những điều... những lúc mà...
Cô... Cô muốn là cháu quên chúng đi...
- Không. Cháu không tin. Nhưng mà...
- Mà sao?
- Có thể cô cháu mình nói về những thứ khác nhau.
- Cô hy vọng thế, bà mỉm cười.
- Cô...
- Cô...
- Cô vẫn luôn đẹp như thế...
Im đi, đô ngốc. Và đứng dậy đi. Nhìn kìa... Tất cả họ đang quay
trở lại phòng khách kìa...
- Anouk?
- Gì cháu?
- Cô đã ở đâu?
- Cô đã ở đâu? Cái đó thì chính cháu mới là người nói cho cô biết
chứ... Nào, đến với họ đi. Tất cả mọi người đang chờ cháu đấy.
- Anh ổn chứ? bà chủ nhà vừa hồi vừa chỉ cho anh một chiếc ghế
bành.
- Tôi ổn, cám ơn bà.
- Anh chắc chư?
- Mệt...
Nào hãy xem nào...