VÁN BÀI AN ỦI - Trang 130

vi lúc nào cũng bật. Là Anouk đã cho tiền cô em gái đang có bầu của
mình, và cả các em trai bà, và thuốc cho cha bà. Và không ai cám ơn
bà cả.

Là cuối cùng thì Aiexis và anh đã xuống chơi dưới mảnh đất

hoang bên cạnh và khi anh lên nhà, một mình, để đi vệ sinh, anh đã
hỏi bà béo không có vẻ dễ mến ấy:

- Xin lỗi bà... Anouk đâu rồi ạ?
- Cháu nói đến ai vậy? bà bẻ lại cậu.
- Ờ... Anouk...
- Không biết.
Và bà ta vừa quay lại bồn rửa của mình vừa cáu gắt.
Nhưng Charles đau bụng thực sự.
-
Mẹ của Alexis...
- À! Cháu muốn nói Annick á?
Nụ cười dễ mến này, sao mà độc ác thế...
- Bởi vì con gái bà, cô ấy tên là Annick, nhóc ạ! Anouk chẳng là

ai hết! Đấy là với những cậu bé người Paris như cháu thôi... Đấy là khi
cô ấy xấu hổ, cháu hiểu chứ? Nhưng ở đây cô ấy là Annick, vậy nên,
hãy nhớ điều đó trong đầu nhé, cậu bé. Mà sao cháu cứ vặn vẹo người
như thế nhỉ?

Con gái lớn của bà xuất hiện và chỉ cho cậu nơi cậu tìm. Khi cậu

ra khỏi đó, bà đang thu hết đồ của họ.

- Con chưa chào tạm biệt họ... Alexis lo lắng.
- Không sao đâu.
Bà làm rối tóc cậu.
- Nào, các ông hoàng của tôi... Ta rút khỏi đây thôi...
Họ không dám nói gì một lúc lâu.
- Cô khóc à?
- Không.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.