VÁN BÀI AN ỦI - Trang 129

- Vâng ạ...

Đó là ngoại ô thành phố Rennes và là nơi xấu xí buồn tẻ. Điều

này thì Charles còn nhớ rất rõ. Bà tìm đường, chạy xe chậm, càu nhàu,
kêu ca là mình chẳng biết gì hết, còn anh, như ở Nga ba mươi lăm
năm sau, không thể rời mắt khỏi những dãy nhà cao tầng còn mới
nguyên mà anh đã thấy thật là buồn này...

Không có cây cối, không có cửa hàng, cũng chẳng có bầu trời,

cửa sổ thì bé tí và ban công thì đầy đồ lỉnh kỉnh. Không dám nói gì
nhưng hơi thất vọng vì một phần của bà là ở đây. Anh nghĩ rằng bà đã
đến phố của họ bằng đường biển... Trên một vỏ sò Saint-Jacques...
Như trên bức tranh xuân

*

mà Edith yêu thích biết bao.

Bà đã mang theo hàng đống quà và buộc chúng nhét áo sơ mi vào

trong quần. Thậm chí còn chải đầu cho chúng trong bãi đậu xe và
chính lúc đó chúng hiểu rằng làm cho bà được vinh dự có nghĩa là
không như mọi khi. Vì vậy mà không dám cãi nhau để xem ai trong số
hai đứa được quyền bấm nút thang máy và nhìn bà tái mặt cho đến tận
tầng trên cùng.

Ngay cả giọng bà cũng đã thay đổi... Và khi bà chìa quà ra cho

họ, mẹ bà đặt chúng ở phòng bên cạnh.

Trên đường về, Alexis hỏi bà một câu:
- Sao họ không mở quà ra?
Một lúc lầu bà mới trả lời được:
- Mẹ không biết... Có thể họ giữ lại cho Noël...

Phần còn lại thì lờ mờ. Charles nhớ lại là có quá nhiều thứ để ăn

và anh đã đau bụng. Là ở đó có mùi rất lạ. Là người ta nói quá to. Là ti

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.