VÁN BÀI AN ỦI - Trang 140

Khi lấy ra các hồ sơ, chiếc phong bì của bố mẹ anh tuột xuống

dưới ghế. Tốt lắm. Cho nó ở đây. Anh say mất rồi. Điều lố bịch không
giết chết người, đồng ý, nhưng dù sao cũng có lúc quay lại làm việc
vẫn là lành mạnh hơn. Không chịu nổi tình trạng của mình nữa: một
người mát tính.

Nào, nào. Ta dừng tất cả những cái đó lại thôi. Những kỷ niệm,

sự yếu đuối và những lời than khóc. Hít thở thôi!

Nới cà vạt và cởi khuy cổ áo.
Vô ích.
Vì không khí này, anh không biết, đã bị nén rồi.
Khi tỉnh dậy, anh đã chảy dãi nhiều đến nỗi vai áo vest của anh

ướt sũng. Nhìn đồng hồ và không tin vào viên thuốc Lexomil nữa: anh
mới chỉ ngủ một tiếng mười lăm phút.

Bảy mươi lăm phút nghỉ ngơi... Đấy là điều anh có quyền được

hưởng.

Bà ngồi cạnh anh đeo khẩu trang. Bật đèn phía mình, vặn người

để nhặt phong bì, mỉm cười khi thấy những vết xăm tuyệt đẹp trên
cánh tay thủy thủ nhỏ bé của họ, tự hỏi ai là người đã có thể vẽ cho họ,
nhắm mắt. Phải rồi... Mẹ anh có lý... Chính ông ta... Người đàn ông
nhỏ thó tóc nhuộm ấy... Tìm kiếm khuôn mặt của ông ta, tên ông ta,
giọng nói của ông ta, thấy lại ông trước những chấn song trường học
và quay trở lại ô xuất phát.

Chúng ta cũng vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.