VÁN BÀI AN ỦI - Trang 138

Rồi giọng anh ta thay đổi hoàn toàn:
- Nhưng nói xem... Cậu đến hơi muộn phải không? Kìa! Con

ngựa của cậu bị sưng huyết ở chân rồi! Chẳng còn ai mà cứu nữa, cậu
biết điều đó chứ?

- ...
- Tớ không thể để bà ở đó, tớ không thể để bà ở đó, anh ta rít lên,

nhưng bà cụ mất rồi, anh bạn ạ! Bà cụ mất rồi! Bà ở đó hay ở nơi
khác, cậu muốn tớ nói cho cậu biết chứ gì? Tớ cho là bà cụ chẳng
quan tâm đến gì nữa đâu nhé...

Hiển nhiên là anh biết điều đó. Chính anh là người sáng suốt hơn

trong hai người họ. Người có phương pháp, người có óc chính xác,
học trò giỏi, người cài cúc áo lên tận cổ, đại diện lớp, người kiểm tra
nồng độ cồn khi lái xe, người... Nhưng... Hôm nay không còn thế
nữa... Hôm nay mạch anh có mùi cháy khét và tất cả những gì anh có
thể nói để tự vệ, anh lải nhải:

- Cậu không thể để bà cụ ở đây... Đó chính là thứ bà đã luôn luôn

ghét... Vùng ngoại ô nghèo khổ, những tòa chung cư rẻ tiền, nạn phân
biệt chủng tộc... Tất cả những gì bà đã lẩn tránh trong...

- Cậu... cậu nói ai là người phân biệt chủng tộc hả?
- Hàng xóm của bà...
- Hàng xóm nào?
- Trong nấm mộ bên cạnh...
Yên lặng sững sờ.
- Khoan... Có đúng Charles Balanda đang nói đó không? Con trai

của Mado và Henri Balanda?

- Alex, xin cậu...
- Không, nhưng cậu đang nói chuyện gì vậy? Ê, nghiêm túc đi...

Phía trên ổn chứ? Không có gì bị vỡ chứ? Phải chăng thỉnh thoảng cậu
vẫn quên đội mũ bảo hiểm?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.