VÁN BÀI AN ỦI - Trang 152

Cô phì cười, anh cau có.
- Ôi... Nounou của em... Em sẽ ra sao nếu không có anh?
Và phấn nền của cô ửng hồng.

Charles đặt những tấm ảnh lên chiếc bàn nhỏ. Anh những muốn

đi xa hơn, nhưng mà ông hề già này, như thường lệ, lại kéo hết cả tấm
chăn của anh. Và người ta không thể giận ông. Đó là lẽ sống của ông,
sân khấu, buổi diễn, giải trí, như ông nói...

Nào, hãy đi nào, anh nghĩ, hãy đi nào. Sau những con cún đeo nơ

giả và trước khi ánh sáng lại được bật lên, Ladies and Gentlemen, đặc
biệt dành cho quý vị tối nay, trực tiếp từ chuyến lưu diễn thành công
vang dội hướng tới Tân Thế giới và dưới ánh mắt sửng sốt của quý vị,
Vĩ nhân, Con người Kỳ diệu, Con người Cao nhã, Nounou Không thể
quên...

•••

Một đêm tháng Giêng 1966 (khi mãi về sau cô kể cho anh nghe

cầu chuyện này, Anouk, người chẳng bao giờ nhớ lại điều gì cả, đã sử
dụng con trượt ấy: hôm trước, một chiếc Boeing đã nổ tung trên núi
Mont-Blanc...), một bà già chết vì trụy tim. Tức là ở ba tầng trên cao.
Tức là cách nhiều năm ánh sáng so với những mối bận tâm của Y tá có
bằng cấp Nhà nước Le Men, người mà, vào thời đó, vừa thoát cơn sốc.
Charles cố tình sử dụng từ này bởi vì đó là từ của anh, nhưng cần phải
hiểu: ở phòng cấp cứu. Anouk, và vì điều đò rất hợp với anh, là một y
cấp cứu.

Phải, một bà già đã chết và tại sao cô lại biết khi mà không gì

được bọc kín hơn một bệnh viện. Mỗi ca trực lại có những lần nâng ly,
những thắng lợi, và những nỗi khổ sở của nó...

Đó là chưa kể những tiếng ồn trong hành lang. Hay đôi khi là của

máy pha cà phê... Hôm ấv, một nữ đồng nghiệp của cô phàn nàn về

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.