VÁN BÀI AN ỦI - Trang 150

Vải paca... Đây là lần đầu tiên Charles nghe thấy từ này... Tất cả

họ đang ở trên sân nhà thờ, đinh tai vì tiếng chuông và vừa dõi theo
chân trời vừa xoắn những chiếc dây vặn thừng của chúng bởi vì Vú
em đến muộn.

Mado không hiểu gì về việc đó và đến lúc mà, mặc kệ, cần phải

đi, họ thấy anh xuống khỏi một chiếc xe taxi như một chiếc xe
limousine tại buổi diễu hành liên hoan phim.

Anouk phá lên cười:
- Ôi Vú em của tôi... Nhưng, nhưng... Anh lộng lẫy quá!
- Anh xin em, anh trả lời hơi kiểu cách, đây chỉ là một bộ vest

đơn giản bằng vải paca thôi mà, kìa... Tôi đã đặt may cho chuyến lưu
diễn của Orlanda Marshall vào...

- Đó là ai ạ? Tôi hỏi khi chúng tôi tiến về phía kho đồ thờ.
Tiếng thở dài như tiếng quạt gió và bình vỡ.
- Ôi... Một cô bạn thân của chú... Nhưng cô ấy đã không xuất

hiện... Chuyến lưu diễn đã bị hủy... Lại một câu chuyện nhục dục nếu
các cháu muốn biết ý kiến của chú...

Rồi, hôn lên ngón trỏ của cô và lướt lên trán chúng (son Rouge

Baiser của cô, loại tốt nhất trong số các loại dầu thánh):

- Nào các chúa Jésus của tôi, nào... Và nếu các con thấy ánh sáng,

không đùa đâu, các con cúi đầu xuống nhé?

Nhưng không, Charles đã đọc kinh Đức Cha mà mắt vẫn mở to

và cậu đã thấy rõ cô, cô đang mỉm cười nghiêng nghiêng tay nắm rất
chặt tay người đứng cạnh cô.

Lúc ấy, điều đó khiến cậu hơi bực mình. Ê. Bây giờ thì không.

Ngón cái

*

. Dẫu sao cô ấy cũng chưa bắt đầu khóc mà? Nhưng hôm

nay... Cảm xúc này đã ở trên trời... Xin cho tên người thành tên thánh
và ước nguyện của người được thành sự thật. Đó là lễ ban thánh thế
đầu tiên của đứa con độc nhất của cô, một ngày đầy ân sủng, ngày

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.