VÁN BÀI AN ỦI - Trang 149

Nếu cậu biết tận nhiều đời sau mình vẫn sẽ thèm muốn tấm ảnh

này đến vậy, cậu đã nghe lời khuyên của chú cậu hơn... Bố cục không
đẹp và chỉnh nét chưa tốt, nhưng suy cho cùng... Đó chính là cô... Và
nếu ảnh mờ, đó là do cô làm trò hề...

Vâng, cô làm trò hề. Và không chỉ để chụp ảnh. Không chỉ để

cứu Charles khỏi người đeo kính kia. Không chỉ bởi vì trời đẹp và cô
cảm thấy tin tưởng vào một người chụp ảnh yêu mến cô. Cười, liếm
cái ly của cô khi bọt tràn ra, ném cho chúng những chiếc kẹo trứng
chim và thậm chí còn làm cho mình những chiếc răng ma cà rồng
bằng bánh mềm, nhưng đó là... để làm mọi người khuây khỏa... Lãng
quên, và nhất là làm cho tất cả họ quên đi, rằng gia đình duy nhất của
cô hôm đó, những con người duy nhất mà sau này cô có thể nói với họ
“Có chứ... Đó là vào buổi lễ ban thánh thể của thằng bé, anh biết rõ
mà...” và cũng là những người đã ứng biến làm cha và mẹ đỡ đầu vào
lúc ký các cuốn sách đăng ký, là một cô đồng nghiệp cùng cơ quan và
một viên hạ sĩ quan già tóc xoăn hơn bao giờ hết...

A, đúng lúc. Chú ấy đây rồi... Vú em tuyệt vời... Được vây quanh

bởi hai thiên thần, tự hào tột độ và chỉ cao hơn chúng một tí bất chấp
những đế giày của ông và mái tóc xếp nếp như đàn accordéon.

- Ấy kìa, các cún con của chú! Hãy cẩn thận với những cây nến

của các cháu nhé! Với tất cả những gì Jackie đã bôi lên người chú, chú
sắp nổ tung đây này! Sờ mà xem...

Các cậu đã sờ vào, và quả thật, đó đúng là những cục đường phía

trên chiếc bánh ngọt của chúng.

- Chú đã bảo gì các cháu nhỉ... Tốt, nào, bây giờ hãy mỉm cười

đi!

Và chúng đã mỉm cười trên tấm ảnh này. Chúng đã mỉm cười.
Đồng thời âu yếm bám chặt vào anh để lau ngón tay chúng vào

ống tay áo bằng vải paca của anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.