VÁN BÀI AN ỦI - Trang 147

Thật là may mắn khi cuối cùng cùng ở trên máy bay. Được bay

thật cao, được say sưa, được nhịn ăn, được tìm lại họ, được tưởng nhớ
lại mùi nước hoa cho bà già lẳng lơ của Nounou, được quen biết họ,
được làm cho người ta yêu, và không bao giờ bình phục trở lại được
nữa.

Hồi ấy, đó là một mệnh phụ, nhưng ngày nay anh biết rõ là

không. Ngày nay anh biết rằng khi đó hẳn là cô hai mươi lăm hay hai
mươi sáu tuổi và câu chuyện tuổi tác này - câu chuyện từng ám ảnh
anh biết bao - cuối cùng cũng cho thấy anh, chính anh, có lý: điều đó
chẳng bao giờ quan trọng cả.

Anouk không có tuổi bởi cô không thuộc độ tuổi nào, và đấu

tranh rất nhiều để khỏi bị xếp vào một độ tuổi nào đó.

Thường cư xử như một đứa trẻ. Cuộn mình thành viên tròn giữa

những Meccano của họ và ngủ gật trên lối đi của một đoàn xe. Giận
dỗi khi đến giờ làm bài tập, bắt chước chữ ký của con trai, viện ra
những lý do xin nghỉ học, có thể không nói gì trong nhiều ngày, phải
lòng theo bất kỳ kiểu nào, dành trọn những buổi tối để chờ điện thoại
réo, phủ lên nó một ánh mắt tôi đen, làm chúng bực mình khi ai hỏi
chúng xem chúng thấy cô có đẹp không, không, nhưng... đẹp thực sự,
và rốt cuộc lại mắng chúng vì chẳng có gì để ăn tối cả.

Và rồi những lần khác, không. Những lần khác, cô cứu sống

người, và không chỉ ở bệnh viện. Những người như Nounou và biết
bao người khác chiêm ngưỡng cô như thần tượng bền lầu nhất.

Không sợ cái gì cũng chẳng sợ ai. Bước sang bên cạnh khi bầu

trời đổ sập xuống đầu cô. Chấp nhận. Cãi cọ om sòm. Bị mắng. Chớp
mi, nắm chặt bàn tay hay giơ ngón tay giữa tùy theo kẻ thù, rốt cuộc
thì hiểu rằng đường dây điện thoại đã bị cắt, dập máy, nhún vai, lại
trang điểm và đưa tất cả chúng ra nhà hàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.