VÁN BÀI AN ỦI - Trang 146

2

Ta hãy quên đi câu chuyện yên bình bị đánh cắp hay bị lên án này

đi. Lời khẳng định quá ư mạnh mẽ để có thể là chân thật. Tất nhiên là
Charles, khi đã ở ngoài đường, quỳ gối xuống, xỏ lại nghiêm chỉnh
chiếc giày của cậu, quấn cái vòng to xung quanh cái vòng nhỏ và thoải
mái đi tiếp.

Tất nhiên.
Hơn nữa, lúc này anh đang mỉm cười về điều đó. Bạn nói đến

một Nữ thánh Đồng trinh...

Vui vì thằng bé là anh ngày đó, rạng rỡ và cảm động vì sự duyên

dáng nhưng vẫn bối rối. Phải, bối rối. Anh đã từng sống với bao nhiêu
cô gái vây quanh nhưng không bao giờ có thể hình dung nổi nó lại
mang một màu sắc khác, phía đầu...

Không, anh đã không đánh mất sự yên bình, anh đã giành được

một dạng thức bồn chồn, một sự bối rối, nó lớn lên cùng anh và dài ra
cùng với ống quần anh. Nó che đậy những vết xước của anh, bao
quanh hông anh và mở rộng ra ở phía dưới. Sẽ bẹp gí dưới chiếc bàn
là của mẹ anh và không được tán đồng bởi sự duyên dáng của cha anh.
Sau đó sẽ tơi tả. Sẽ bị cuộn thành viên và phủ đầy vết. Rồi sẽ chín
muồi hơn, vậy là có chất lượng hơn, sẽ có một nép gấp không chê vào
đâu đuợc, cả những mặt trái nữa, sẽ đòi hỏi phải được giặt khô và rốt
cuộc là bị vò nhăn trong những viên sỏi của một nghĩa địa tồi tàn.

Vừa ngả lưng ghế của anh vừa lạy trời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.