VÁN BÀI AN ỦI - Trang 182

Bang bang, my baby shot me down ca sĩ tiếc nuối. Bang bang,

quá dễ, anh đáp lại.

Quá dễ.
“Cậu quá thông minh...” Nhưng thực ra thì điều đó có nghĩa gì?
Phải, tôi uốn nắn thế giới. Phải, tôi tìm lối ra. Phải, tôi trở về khi

những người khác tìm một chiếc áo phông sạch. Phải, tôi cố gắng gấp
cho nó những đồ chơi bằng giấy nhỏ nhắn rất phức tạp mà những lời
nói dối luôn nằm ở dưới nắp và tiếp tục gặp Alexis và chịu đựng nó và
để nó ăn mình, với mục đích duy nhất là có thể buông ra cho cô câu
“Cậu ấy khỏe” để đổi lấy ngụm nước và một nụ cười khi đó không còn
dành cho tôi nữa.

Nó khỏe. Nó đã ăn cắp của cháu, nó ăn cắp của cháu và sẽ còn ăn

cắp của cháu. Nó đã ăn cắp của bố mẹ cháu và làm bà cháu bị chấn
thương để mua thuốc phiện, nhưng nó khỏe, cháu hứa với cô đấy.

Không phải cô ấy. Tôi cho rằng cô ấy đã chết vì điều đó. Đó là

một bà già thích sống bằng kỷ niệm...

Nhưng... Chẳng phải anh cũng đang làm như thế hay sao? Đang

để cho một đống những món đồ phủ đầy bụi tiêu diệt chính mình sao?

Có thể là quý giá, nhưng ngày nay còn giá trị gì?
Giá trị gì?
Bang bang, khi dừng xe ở Porte-de-la-Chapelle, thật gần đích và

thật xa nhà anh, Charles cảm thấy, cảm thấy trong người, là đã đến lúc
tống tháo tất cả những thứ đó đi một lần vĩnh viễn.

Xin lỗi nhưng tôi không thể nữa.
Thậm chí đó không còn là mệt mỏi nữa, mà đó là... sự chán

chường.

Vô ích.
Kìa... Tôi vẫn luôn là anh chàng tội nghiệp ấy, anh chàng đang

đọc lại bản sao của mình, ứng trước tiền thuê nhà và làm hại mắt khi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.