VÁN BÀI AN ỦI - Trang 184

Và mùi nôn.

Tớ không biết tại sao Anouk lại chết nhưng tớ còn nhớ buổi chiều

Chủ nhật tớ đến gặp mẹ con cậu trước khi quay về nhà ngủ nội trú của
tớ...

Chắc khi đó tớ bằng tuổi Mathilde, nhưng than ôi, tớ kém ranh

ma hơn con bé nhiều... Tớ không có được tính chầm chọc chua cay
của nó. Nó vẫn chưa dạy cho tớ cách đề phòng người lớn cũng như
nhắm mắt lại khi cuộc đời đầy xảo trá. Không, tớ là một đứa trẻ. Một
cậu bé vâng lời đem cho nhà cậu những miếng ga tô thừa và lời chào
của mẹ tớ.

Tớ không được gặp mẹ con cậu từ lâu và đã cởi nút trên áo sơ mi

trước khi bấm chuông cửa nhà cậu.

Tớ thật sung sướng khi thoát khỏi gia đinh thánh thiện của tớ

được vài giờ để được hít hơi mẹ con cậu. Ngồi trong phòng bép bừa
bãi nhà cậu, ước đoán tính khí của Anouk theo số những chiếc vòng
cô đeo, nghe cô van nài cậu chơi bản nhạc gì đố cho cô và tá nghe,
biết trước là cậu sẽ từ chối, nói với cô, oằn xuống dưới sức nặng
những câu hỏi của cô, để mặc cô sờ vào cánh tay tớ, bờ vai Tớ, mái
tóc tớ và cúi đầu khi cô nói thêm ôi cháu lớn quá, ôi cháu xinh quá,
mà sao thời gian trôi nhanh thế, mà... tại sao? và rình lúc cô nói đến
Nounou để máy móc đặt tay lên cổ tay cô để làm cô im rồi sờ lên trán
cô và lại cười. Chắc chắn rằng chẳng mấy nữa là cậu sẽ thua và sẽ gục
ngã nghiêng người xuống chiếc ghế bành đầu tiên nhìn thấy để hòa
vào những lời nói xấu của bọn tớ và đem đến cho những yên lặng của
bọn tớ một sự tròn trĩnh xinh xắn...

Mẹ con cậu không thể biết được, các cậu đã không bao giờ biết

được điều ấy, nhưng tớ còn lại gì ở đó, khi những buổi tối thật là dài,
sự hỗn tạp thật là khó chịu và các giám thị thật là khốn kiếp? Mẹ con
cậu.

Chính mẹ con cậu là cuộc đời tớ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.