VÁN BÀI AN ỦI - Trang 186

nối tiếp theo đó. Hãy ăn đi, các con, ăn đi, còn con, Alexis, hãy ngừng
làm thủng tai mọi người với bộ đồ ăn của con trong hai phút đi, con có
cả cuộc đời để làm ồn đấy.

Nhưng hôm đó, sau khi đã gõ cửa nhiều lần và đúng lúc đang

chuẩn bị quay về, tôi nghe thấy một tiếng nói mà tôi không nhận ra:

- Ai đấy?
- Cô bé quàng khăn đỏ đây.
- ...
- Ê! Này! Có ai ở đấy không?
- ...
- Cháu mang đến cho nhà cô một cái bánh và một lọ bơ!
Cánh cửa mở ra.
Cô quay lưng lại tôi. Một dáng hình mặc áo ngủ, đường cong rõ

nét, tóc bẩn và một bao thuốc lá trong tay.

- Anouk?
- ...
- Cô không khỏe à?
- Cô sợ phải quay mặt lại, Charles ạ. Cô... cô không muốn cháu

nhìn thấy cô như thế này, cô...

Yên lặng.
- Nào... cuối cùng tôi cũng uốn luỡi, cháu chỉ đặt cái khay lên bàn

và...

Cô đã quay lại.

Nhất là đôi mắt cô. Đôi mắt cô khiến tôi khiếp sợ.
- Cô ốm ạ?
- Nó đi rồi.
- Gì ạ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.