VÁN BÀI AN ỦI - Trang 187

- Alexis.
Và, trong khi đi về phía bếp để đổ bổ cái bánh ga tô dâu tởm lợm

này, tôi tiếc là mình đã đến, mơ hồ cảm thấy rằng chỗ của tôi không
phải ở đây và rằng tình hình sáp nhanh chóng vuợt quá sức của tôi.

Tôi có bài tập. Tôi sẽ quay lại.
- Cậu ấy bỏ đi đâu?
- Thì đi với bố nó...
Điều đó, tôi đã biết trước. Rằng ông bố hoang phí đã lại xuất hiện

cách đầy vài tháng trong một chiếc Alfa tuyệt đẹp. “Ông ấy có dễ mến
không?” “Cũng được”, Alexis đã trả lời tôi và chúng tôi dừng lại ở đó,
ở hai từ này. Chán chường. Vô hại, tôi thây dường như thế.

Khốn khổ. Tôi đã lỡ mất mấy tập rồi... Tôi phải làm gì bây giờ?

Gọi điện cho mẹ tôi chăng?

- Nhưng kìa... Cậu ấy sẽ quay lại mà.
- Cháu nghĩ thế sao?
- ...
- Nó đã lấy hết đồ của nó rồi, cháu ạ...
- ...
- Nó sẽ làm như cháu... Nó sẽ đến ăn bánh ga tô vào ngày Chủ

nhật...

Nụ cười đó, tôi muốn cô đừng dành cho tôi còn hơn.
Cô dốc nhiều chai và cuối cùng cũng rót cho mình một ly nước

lớn mà cô vừa uống liền một hơi vừa tự bóp cổ mình.

Thôi. Tôi tìm cách đi vòng qua cô để ra hành lang. Không muốn

làm nhân chứng tất cả những chuyện đó. Tôi biết cô uống rượu nhưng
từ chối biết đến mức nào. Đó là một điều không làm tôi quan tâm ở cô.
Tôi sẽ quay lại khi cô đã mặc xong quần áo.

Nhưng cô không cử động. Nhìn tôi sỗ sàng. Sờ vào cổ, tóc, xoa

mũi, mở và khép miệng như thể cô đang chết đuối. Giong một con thú

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.