VÁN BÀI AN ỦI - Trang 188

mắc bẫy, sẵn sàng ngốn ngấu chân mình để đi chết ở phòng bên cạnh.
Còn tôi, tôi... tôi nhìn mây qua cửa sổ.

- Cháu có biết nuôi dạy con một mình nghĩa là sao không?
Tôi không trả lời gì hết. Dẫu sao đó cũng không phải là một câu

hỏi, đó là một kẽ hở mà cô mở ra để có thể sẩy chân xuống. Tôi không
can đảm lắm, nhưng cũng không phải là ngu ngốc hoàn toàn.

- Cháu là người tính giỏi, mười lăm năm là được bao nhiêu ngày?
Đây thì đúng, đúng là một câu hỏi.
- Ờ... hơn năm ngàn một chút, cháu nghĩ thế...
Cô lại đặt ly xuống và châm một điếu thuốc. Bàn tay cô run run.
- Năm ngàn... Năm ngàn ngày và năm ngàn đêm... Cháu thấy

chưa? Một mình năm ngàn ngày và năm ngàn đêm... Tự hỏi xem mình
đang làm gì, thế thì tốt... Lo lắng... Tự hỏi xem mình có trụ nổi
không... Làm việc. Quên chính mình. Năm ngàn ngày khổ cực và năm
ngàn đêm giam minh. Không một phút nào dành cho bản thân, không
một ngày nghỉ, không cha mẹ, không chị em gái, không có ai bế thằng
bé cho mình và để cho mình thở một tí. Không ai nhắc cho mình biết
rằng ngày xưa mình cũng khá là xinh... Hàng triệu giờ tự hỏi tại sao
hắn lại làm thờ với mình và rồi một sáng, hắn lại xuất hiện, thằng đểu
ấy, và thế là mình có biết mình đã tự nhủ điều gì không? Mình tự nhủ
rằng mình đã hối tiếc rồi, hàng triệu giờ này, bởi vì nó chẳng là gì cả,
nếu so vơi những giờ sắp tới...

Cụng trán vào tường.
- Cháu nghĩ mà xem... Một ông bố chơi dương cầm trong những

khách sạn lớn, dẫu sao cũng khác vơi một bà y tá quèn chứ nhỉ?

Cô nói cộc lốc nhưng tôi từ chối rơi vào bẫy của cô. Cô đã nhầm

tai rồi. Tôi thì tôi còn quá nhỏ cho tất cả những thứ đó, cái đó không
hợp tuổi tôi như cha tôi đã nói. Không, tôi không phải là người phải
nói cô đúng hay sai. Cứ để cô ấy tự xoay xở một lần.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.