VÁN BÀI AN ỦI - Trang 185

Không. Các cậu không thể hiểu nổi điều đó đâu. Các cậu là người

chẳng bao giờ vâng lời ai và không biết đến cả nghĩa của từ kỷ luật.

Vậy thì có thể là tớ đã lý tưởng hóa mẹ con cậu quá chăng? Dù

sao đó cũng là điều tớ tự nhủ, và các cậu hãy thú nhận rằng điều đó
thật hấp dẫn đi... Tớ đã cố tự thuyết phục mình điều đó, làm mẹ con
cậu rối trí, thử nghiệm trên mẹ con cậu nét vẽ mờ của Leonardo vĩ đại
khi đó hãy còn là thần tượng tuyệt đối của tớ và cọ xát vào những kỷ
niệm của tớ để làm cho mẹ con cậu mờ nhạt đi cho tới thời điểm mà,
sau khi lấy lại được vị trí thực thụ của mình ở đầu bàn và lại bắt đầu tỉ
mỉ cạo bức tranh đánh xi đã hồng hết của các cậu trong khi nghe mẹ
con cậu cãi nhau, tớ cảm thấy tim mình lại đập.

Máu.
Máu đã quay trở lại.
- Sao cậu lại mỉm cười như một thằng ngốc thế? Alexis hỏi tôi.
Tại sao?
Tại vì đất liền.
Đã mười lăm năm nay người ta giải thích cho tôi, cách đây hai

khu vườn, rằng cuộc đời chỉ là một chuỗi tiếp nối những nghĩa vụ và
những trận đòn roi đủ mọi kiểu. Rằng không có gì đã được thu nạp,
rằng tất cả đều có giá trị, và rằng giá trị, hãy nói đến điều đó!, đã trở
thành một khái niệm thật phiêu lưu trong một xã hội chẳng còn tôn
trọng gì nữa, thậm chí cả án tử hình cũng không! Trong khi mẹ con
cậu. Các cậu... Tớ cười bồi lẽ cái tủ lạnh luôn rỗng tuếch nhà các cậu,
cánh cửa luôn mở nhà các cậu, những thảm kịch tầm lý của các cậu,
những âm mưu nực cười của các cậu, triết lý man rợ của các cậu, sự
chắc chắn rằng trên trần thế này chẳng có gì mà tích trữ và rằng hạnh
phúc, đó là ở đây và bây giờ, trước một cái đĩa đựng bất kỳ thứ gì
chừng nào người ta vui vẻ nhao vào, chứng tỏ cho tớ chính xác điều
ngược lại.

Với Anouk, giá trị duy nhất của chúng ta, đó là không chết cũng

không ốm đau, phần còn lại chẳng có gì là quan trọng. Phần còn lại sẽ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.