VÁN BÀI AN ỦI - Trang 183

nhìn chằm chằm vào cái bàn vẽ của mình. Tuy nhiên, tôi đã cố tin các
người. Phải, tôi đã cố hiểu các người và đi theo các người nhưng... Để
đi đến đâu?

Đến những đám tắc nghẽn xe cộ ư?

Còn cậu, Alexis, cậu đã trịch thượng với tớ vào tối hôm nọ, với

con bé Corinne của cậu, ngôi nhà tranh của cậu và đôi dép đi trong
nhà của cậu, cậu không tỏ ra tự hào như thế khi tớ đến đón cậu ở sở
cảnh sát quận XIV, nhỉ?

Không, tất nhiên cậu không nhớ gì cả, nhưng hãy chuyển lại cho

tớ cái máy trả lời điện thoại tự động của cậu để tớ miêu tả cho cậu biết
hồi đó cậu giống một cục cứt khốn khổ đến thế nào... Tớ đã mất hàng
giờ để mặc lại quần áo cho cậu mà vẫn không hụt hơi và đã vác cậu
đến tận xe của tớ. Vác, cậu nghe rõ chứ? Không phải dìu đi, mà là vác.
Và cậu đã khóc, và cậu còn nói dối nữa. Và đó, đó mới chính là điều tệ
hại nhất. Cậu cứ tiếp tục, sau tất cả những năm tháng ấy, sau những lời
thề trẻ con của chúng ta và sức mạnh của Jedi, sau Nounou và âm
nhạc, và Claire, và mẹ cậu, sau tắt cả những khuôn mặt này mà tớ
không nhận ra nữa, sau tất cả những gì cậu đã làm tan hoang xung
quanh tớ, tiếp tục bịa đặt linh tinh với tớ.

Cuối cùng tớ cũng đã đánh cậu để cậu im miệng và đưa cậu vào

phòng cấp cứu ở bệnh viện Hôtel-Dieu.

Lần đầu tiên, tớ đã không ở lại với cậu và tớ giận mình lắm, cậu

ạ.

Phải, tớ giận mình vì đã không để cho cậu chết đi tới hôm đó...

Cậu đã lấy lại can đảm, có vẻ như thế. Bây giờ cậu khá giỏi để

gửi những bức thư nặc danh, quẳng mẹ cậu ra bãi xe rác và cười vào
mũi tớ. Càng hay, càng hay. Nhưng cậu muốn tớ nới cậu nghe không?
Khi nghĩ đến cậu, tớ hãy còn ngửi thấy nó, cái mùi nước đái ấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.