VÁN BÀI AN ỦI - Trang 208

Charles nhìn bàn tay anh đặt trên máy điện thoại một hồi lâu.

“Sao anh lại hỏi thế?”

Phải rồi, tại sao? Thật là lố bịch. Anh làm gì có gia đình cơ chứ.

•••

Điều hãn hữu, không phải là người cuối cùng rời hãng và quyết

định đi bộ đến tòa nhà ở Arsenal.

Quảng trường Bastille, nghe những lời nhắn cho anh.
“Ta cần nói chuyện”, máy nói.
Nói chuyện.
Thật là ý tưởng kỳ cục...
Không phải việc rời xa bờ sông khiến anh bối rối đến thế, mà là

tính... dễ biến chất của chúng.

Và tuy vậy... Có thể là. Trong khi hủy một số buổi hẹn, đi xa, lại

kéo những tấm ri đô một phòng khách sạn giữa ban ngày, trong khi...
Nhưng, điều mà con người ảo tưởng khi đi dọc theo đại lộ Bourdon,
kiến trúc sư gạt bỏ nó ngay lập tức: đất, bờ bên này và bờ bên kia, đã
bị lún quá nhiều và, tương lai ấy, đã đến lúc thừa nhận điều đó, không
thể xây dựng được.

Tòa nhà đã trụ được mười một năm.
Và chính người thợ cả cười gằn khi đi ngang qua. Lần này, người

ta không thể đến quấy rầy anh với trách nhiệm tính theo thập kỷ của
anh.

Làm nhiệm vụ của mình, bắt những bàn tay tử tế và nhớ lại kỷ

niệm tốt đẹp về những con người tốt bụng. Khoảng mười một giờ,
đứng trong màn đêm và trước bức tượng của Rimbaud mà anh rất ghét
(người đàn ông đi giày đế gió đã bị tháo tung và người ta có thể đọc
“người đàn ông đi giày phía trước

*

dưới cái vật lố lăng này), lưỡng

lự một chút và nhầm đường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.